Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhập ba số cuối ngày sinh của mình.
“Tách.”
Ổ khóa mở.
Bên trong là một túi niêm phong.
Trong đó là:
Một sổ đỏ nhà đất.
Một thẻ ngân hàng.
Và… một bức thư tay.
Tôi mở thư ra.
Nét chữ quen thuộc đập vào mắt.
Nét chữ rất nguệch ngoạc, xiêu vẹo, như được viết trong lúc cực kỳ hoảng loạn.
“Vũ Vũ, đừng về nhà.
Đừng bao giờ quay lại.”
“Cầm lấy nhà và tiền, mặc kệ mẹ.
Dù mẹ chết, cũng đừng về.”
Chỉ vỏn vẹn hai dòng, mà khiến tim tôi thắt lại đến nghẹt thở.
Mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại viết… “Dù chết cũng đừng quay lại”?
Tôi vội mở tập giấy ra, lật xem sổ đỏ nhà đất.
Đập vào mắt là thông tin chủ sở hữu: Tên tôi.
Là căn hộ 80 mét vuông trong khu học khu, căn nhà duy nhất của gia đình tôi.
Mẹ tôi… lại âm thầm sang tên căn nhà đó cho tôi sao?
Ba tôi có biết không?
Vì căn nhà này, ông tính kế đủ đường, suốt ngày lôi đám họ hàng ở quê lên sống nhờ.
Mẹ lại âm thầm, lặng lẽ chuyển hết sang tên tôi?
Tôi ngồi phịch xuống đất, nước mắt không kiềm được, lăn dài ướt đẫm mặt.
Chắc chắn mẹ đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Tôi lập tức xốc lại tinh thần, thu dọn hành lý, đặt chuyến bay sớm nhất trở về quê.
Suốt chặng đường, tôi gọi cho mẹ hơn chục cuộc, đều không có ai nghe máy.
Tôi chuyển sang gọi ba, ông bắt máy, giọng gào như sấm:
“Triệu Vũ! Sổ đỏ nhà mình có phải trong tay mày không?”
“Giao ra ngay! Đó là nhà của tao!”
8
Vừa xuống máy bay, tôi lập tức đến ngân hàng, yêu cầu tra lịch sử giao dịch của thẻ ngân hàng kia.
Tiền bạc trong nhà trước giờ đều bị ba tôi ném sạch vào cái hố không đáy ở quê, mẹ làm gì còn dư dả?
Bà đã tích góp kiểu gì, để dành ra được tận 500.000 tệ?
Ngân hàng nhanh chóng in cho tôi bảng sao kê.
Từng dòng, từng mục… rõ ràng như ban ngày.
Giao dịch đầu tiên: 500 tệ.
Là khoản tiền lì xì tôi nhận được vào cuối năm tôi vừa chào đời.
Khoản tiền cuối cùng: 500.000 tệ.
Thời gian: 3 giờ chiều, ngày tôi thi xong kỳ thi đại học.
…
Khoan đã.
Ngày hôm đó, chẳng phải mẹ vừa đăng ba điều “gia quy” vào group gia đình, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà sao?
Vậy thì… tại sao cùng lúc đó, bà lại âm thầm chuyển cho tôi 50 vạn?
Vừa tuyên bố cắt đứt, vừa lặng lẽ chuyển tiền?
Tôi đứng chết lặng tại sảnh ngân hàng.
Đầu óc rối như tơ vò, không hiểu rốt cuộc mẹ tôi làm vậy là có ý gì.
Điện thoại reo điên cuồng – là ba tôi.
Giọng ông gào lên qua điện thoại, rít như điên:
“Mẹ mày đưa cho mày bao nhiêu tiền?!
Trong mắt mày còn coi tao là cha mẹ nữa không?!”
“Mau trả hết tiền lại đây, bằng không tao vứt mẹ mày vào bệnh viện mặc kệ sống chết!”
…
Tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng lý trí lại nhanh chóng trấn tĩnh trở lại.
Tiền chưa đến tay, ông ta không dám làm thật đâu.
Ba tôi là loại người vừa hèn vừa độc, chuyên bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại quỵ lụy trước kẻ mạnh.
Tâm tính non nớt và thiển cận đến tội nghiệp.
Ông ta cứ tưởng hết lòng cống hiến cho quê nhà, thì ông nội bà nội sẽ coi trọng ông, anh em họ hàng sẽ kính nể ông.
Nhưng thực tế, ở đâu ông ta cũng chỉ là một tên hề đáng thương.
Tôi vừa lao nhanh về phía nhà, vừa lạnh lùng đáp lại ông qua điện thoại:
“Nếu mẹ tôi mà có mệnh hệ gì, ông đừng hòng đụng đến một xu nào.”
“Căn nhà đó, mẹ tôi đã sang tên cho tôi rồi.
Tôi mới là chủ sở hữu hợp pháp.”
“Tôi không phải mẹ tôi, và tôi chẳng có chút tình cảm gì với ông cả.”
Vừa dứt lời, ba tôi lập tức nổi điên.
Một tràng chửi rủa bẩn thỉu ném ra như súng liên thanh, không chút nể mặt hay kiềm chế.
Tôi bịt chặt điện thoại, không muốn nghe thêm một chữ nào nữa.
Coi như ông ta đang… xì hơi cũng được.
Lúc này, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà đôi co với ông ta.
Điều tôi lo nhất bây giờ là:
Rốt cuộc mẹ tôi… đã xảy ra chuyện gì?
9
Vừa bước vào nhà, tôi choáng váng.
Khách khứa ngồi chật kín phòng khách.
Linh đường đã được dựng xong.
Ảnh chân dung trắng đen của mẹ đặt ngay chính giữa, xung quanh là cờ trắng tang lễ phủ đầy tường.
Mấy người lo hậu sự từ nhà tang lễ đang đứng ngoài cửa… hút thuốc chờ.
Tim tôi lạnh băng – tôi như phát điên, lao thẳng vào trong.
Thấy tôi trở về, cậu cả nhà tôi là người đầu tiên lao tới, kéo tôi quỳ rạp trước linh cữu.
“Chát!”
Ông tát tôi một cái, mắt đỏ ngầu gào lên:
“Còn biết đường về à?! Đồ vô lương tâm!
Mẹ mày lúc hấp hối còn gọi tên mày không ngừng!”
“Hai năm nay, một cú điện thoại cũng không có!”
Chưa kịp nói hết, ông đã nghẹn ngào bật khóc.
Mấy dì bên mẹ cũng chạy lên an ủi, dỗ ông, nhưng vừa dỗ… họ cũng bật khóc theo.
Tôi quỳ rạp trước linh cữu mẹ, dập đầu như điên, nước mắt xối xả.
Mọi người khóc ròng, tiếng nức nở vang khắp căn nhà.
Bỗng…
Từ ghế sô pha vang lên một giọng nói độc địa, chua ngoa đầy mỉa mai:
“Ồ, giờ tiền trong nhà bị nó cướp đi rồi, không biết lang thang hưởng thụ ở đâu nhỉ?”
“Người ta nuôi con để dưỡng già, ai ngờ nuôi phải loại vong ân bội nghĩa.”
Giọng nói ấy, tôi nhớ cả đời.
Năm ấy, mẹ dẫn tôi về quê ăn Tết.
Trong bữa cơm, tôi chỉ gắp đúng một cái đùi gà, liền bị mắng nguyên một tiếng đồng hồ.
Chính là mụ già này – “Bà nội” của tôi.
Mẹ tôi giận quá, lật cả mâm cơm, dắt tôi về thành phố ngay trong đêm.
Từ đó, chưa một lần quay lại nhà nội, cũng không để tôi gặp lại người đàn bà ấy.
Giờ đây, mẹ tôi chết không rõ ràng, mà mụ ta lại ngồi chễm chệ đến chỉ tay năm ngón?
Lời vừa dứt, dì cả tôi lao lên như gió, túm tóc bà ta, vung tay tát tới tấp:
“Con mẹ nó, mày còn dám vác mặt tới?
Chính mày ép chết em tao!”
“Bảo hiểm là nó tự mua, đừng hòng mơ tưởng đến tiền bồi thường!”
Bà nội hét lên, vùng vẫy:
“Bảo hiểm gì mà bảo hiểm!
Tất cả là tiền con trai tao kiếm được!”
“Nó bệnh chết, thì tài sản dĩ nhiên phải để lại cho thằng con trai tao!”
Dì cả như hổ xông trận, tát đến sưng hết mặt mụ già, khiến bà ta la oai oái, vừa né vừa cãi chửi.
Mấy bác, chú, cô bên nội nhảy vào “can ngăn” theo kiểu nghiêng hẳn về phía mụ già.
Các dì bên ngoại cũng lao lên “giao chiến”.
Linh đường loạn như cái chợ.
Tôi vẫn quỳ, ôm lấy bức di ảnh mẹ, gào khóc đến xé họng.
10
Tiếng khóc, tiếng chửi, tiếng cãi nhau… gây náo động cả xóm.
Hàng xóm bắt đầu bu lại xem, càng lúc càng đông, càng hỗn loạn.
Tôi gạt nước mắt, lách qua đám người, rẽ vào phòng ngủ chính.
Và rồi – tôi thấy ba.
Mẹ tôi đã được mặc sẵn đồ tang lễ, nằm trên giường im lìm như ngủ.
Còn ba tôi? Không hề có chút đau thương nào trên mặt.
Ông đang khom người dỗ dành một đứa bé trai đang khóc thút thít.
Thằng bé tầm 4–5 tuổi, nét mặt… rất giống ông ta.
Phía sau còn đứng một người phụ nữ ăn mặc sang chảnh, trang điểm đậm, mặt đầy khó chịu, đang cằn nhằn mắng ông.
“Nhà chẳng phải là của anh à? Chết rồi còn không để lại cho anh lấy sổ đỏ?”
“Lý Đại Dũng! Tiểu Bảo sắp vào lớp Một rồi, anh định mặc kệ luôn hả?!”
Chỉ một ánh mắt, tôi đã hiểu mọi cuộc cãi vã nãy giờ là gì.
Ba tôi có con riêng với người phụ nữ này.
Toàn bộ tiền “gửi về quê” suốt bao năm, chẳng qua là chuyển cho hai mẹ con họ.
Mẹ tôi vừa nằm xuống, bọn họ lập tức dòm ngó căn nhà này.
Tôi siết tay thành nắm đấm.
Lúc này, ba tôi thấp giọng dỗ dành:
“Không phải chưa tìm thấy sổ đỏ sao? Tìm được thì làm thủ tục sang tên thôi.”
“Bà ấy chết rồi, tài sản dĩ nhiên phải để lại cho tôi.
Em đừng lo, kịp làm giấy tờ trước khi Tiểu Bảo nhập học mà.”
Cậu cả của tôi nãy giờ vẫn đứng ngoài quan sát, nghe tới đó thì mặt đỏ bừng, giận tím cả người. Ông đá mạnh vào chân ba tôi, quát lớn:
“Nhà này là của em gái tôi, là tài sản trước hôn nhân! Chỉ có thể để lại cho Vũ Vũ!”
“Mày mà dám để con hồ ly tinh kia vào đây… tao thắt cổ chết trước bàn thờ em gái tao!”
Ba tôi không giả bộ nữa.
Ông đứng chắn trước tiểu tam và đứa con riêng, cười khẩy:
“Tôi mới là người thừa kế! Căn nhà này là của tôi, muốn cho ai là quyền của tôi!”
“Đừng có mà làm loạn, bằng không tôi không cho cô ta được chôn vào nhà tổ!”
Nghe đến chuyện “nhà tổ”, cậu cả tôi như bị đánh gục.
Con gái đã gả đi không được nhập mộ bên mẹ ruột, chỉ có thể chôn ở nhà chồng hoặc ngoài nghĩa trang.
Nếu ba tôi không đồng ý, mẹ tôi sẽ bị chôn lẻ loi ngoài nghĩa trang vùng ven.
Dì cả giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không thốt ra được một lời.
Cơ hội vàng cho mụ già kia.
Mụ ta phách lối ngồi xuống sofa, trừng mắt quát:
“Cái sổ đỏ mẹ mày giấu đâu? Mau mang ra đây!”
“Trễ chút là phòng công chứng đóng cửa đấy!”
“Mày cũng lớn rồi, tao coi mắt cho mày một mối tốt lắm. Chôn xong mẹ mày thì theo tao về quê…”
Chưa kịp nói hết, tôi đứng bật dậy, vớ lấy lư hương trước linh cữu ném thẳng về phía bà ta!
“Bốp!”