Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 21

21

Những ngày qua, chuyện xảy ra ở nghĩa trang vẫn ám ảnh họ không nguôi.

Lý trí thì bảo họ: Lý Thanh Lãng không phải là Giang Tri Dư.

Nhưng dưới sự thôi thúc từ tiềm thức, họ vẫn không kìm được mà bám theo cô.

Cô rất ít khi ra ngoài, nhưng chỉ cần nhìn thấy căn phòng lúc nào cũng đóng kín rèm ấy, trái tim hai người đã đau khổ suốt hai năm kia, lại có thể bình yên được chút ít.

Họ không phải đang tìm bằng chứng cô là Giang Tri Dư.

Mà là đang tìm một lý do… để trái tim được yên ổn.

Họ lái xe quay lại khu tập thể cũ nát đó, vừa thấy ánh đèn bật sáng trong căn phòng kia, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tư Dịch hạ cửa kính xe, châm một điếu thuốc.

Bùi Dự Nhiên thì cầm tập hồ sơ cũ kỹ, chăm chú xem lại.

Đó là tài liệu thư ký thu thập được về Lý Thanh Lãng.

Rõ ràng là tiểu sử của một người xa lạ, vậy mà anh đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, đến thuộc lòng.

Anh cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại chú ý đến một cô gái không danh tiếng như vậy.

Bởi lẽ… ở cô, anh chẳng tìm được chút bóng dáng nào của Giang Tri Dư cả.

Chỉ là nhìn thấy những dòng chữ ấy thôi, trong đầu Bùi Dự Nhiên lại hiện lên hình ảnh Giang Tri Dư hồi nhỏ.

Trạng thái kỳ lạ này nhiều lần khiến anh nghi ngờ liệu có phải tinh thần mình đã xảy ra vấn đề.

Nhưng khi nghe Giang Tư Dịch nói thỉnh thoảng cũng sẽ rơi vào trạng thái như vậy, Bùi Dự Nhiên mới biết đây không phải là ảo giác.

Hai người đã đặc biệt đến gặp bác sĩ tâm lý để tham khảo.

Bác sĩ chẩn đoán cả hai đều mắc chứng trầm cảm nặng, và đưa ra hướng điều trị.

“Có lẽ hai anh đã bị cú sốc tinh thần quá lớn sau khi nhận được tin cô Giang qua đời, lại không được điều trị tâm lý kịp thời, nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng. Đúng lúc đó, hai anh gặp một cô gái có dáng dấp rất giống cô Giang tại nơi xảy ra sự cố, trong nỗi nhớ thương cực độ, sẽ dễ dàng đem cô ấy làm cái bóng thay thế, từ đó nảy sinh cảm giác phụ thuộc.”

“Mặc dù người mất không thể sống lại, nhưng để cải thiện sức khoẻ tinh thần của hai anh, tôi khuyên nên tiếp xúc nhiều hơn với cô gái tên Lý này. Sự hiện diện của cô ấy có thể giúp ích rất nhiều trong việc trị liệu, giúp hai anh thoát khỏi bóng tối của bi kịch để trở lại cuộc sống bình thường.”

Nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ và những chuyện xảy ra trong hôm nay, Bùi Dự Nhiên bỗng thấy tim lay động, quay sang nhìn Giang Tư Dịch.

“Tư Dịch, nếu như Lý Thanh Lãng thật sự giúp ích cho quá trình hồi phục của chúng ta, chi bằng đưa cô ấy về sống cùng đi? Biết đâu ông trời đã sắp đặt cho ta gặp cô ấy. Dù cô ấy không phải Tri Dư, nhưng thân thế cũng đáng thương chẳng kém, cứ xem như tích đức thay cho Tri Dư vậy.”

Giang Tư Dịch cũng đã có ý này từ trước, liền gật đầu nhẹ.

“Cô ấy tuy có hơi ngang ngược, nhưng bản chất không xấu. Nếu ba mẹ anh từng cứu cha cô ấy, thì giờ anh giúp lại một tay cũng là hợp lý. Lỡ như sau này cô ấy đi sai đường, chẳng phải đã phụ lòng mong mỏi của ba mẹ rồi sao.”

Hai người tiếp tục bàn bạc thêm một lúc, rồi cùng lên lầu, gõ cửa nhà cô.

Họ gõ gần nửa tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng là hàng xóm chịu không nổi nữa mới mắng vài câu, thì Lý Thanh Lãng mới chịu hé cửa một khe nhỏ, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn ra.

“Các người làm gì dai như đỉa thế hả? Biến ngay đi, không thì tôi báo công an đấy!”

Nghe cô mở miệng, Giang Tư Dịch liền nổi nóng.

Bùi Dự Nhiên vội kéo anh ta lại, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói chuyện.

“Chuyện hôm nay, tụi mình muốn nói chuyện một chút thôi.”

Lý Thanh Lãng lườm họ một cái, giọng cực kỳ khó nghe.

“Nói cái gì mà nói? Nói hai người bám theo tôi à? Vậy đi thẳng ra đồn công an nói chuyện luôn! Để xem lần này mấy người còn chối kiểu gì!”

Nói xong cô định đóng cửa, nhưng Bùi Dự Nhiên nhanh tay giữ lại bằng bàn tay mình.

Lý Thanh Lãng chẳng chút nể nang, dùng sức đóng mạnh, cả bàn tay anh lập tức sưng vù, tím bầm cả mảng.

Giang Tư Dịch thấy anh bị thương thì không nhịn được nữa, quát lớn:

“Lý Thanh Lãng! Tụi tôi đã cứu cô đấy, cô đừng có không biết điều!”

“Ai mượn mấy người cứu? Không phải tự mấy người thích xen vào à? Còn định lấy chuyện đó ra ép tôi hả? Không có cửa đâu!”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Bùi Dự Nhiên cố nhịn đau, cắt ngang.

“Tụi tôi không đến để gây sự, chỉ muốn bàn một chuyện. Nếu cô không cho tụi tôi cơ hội này, thì đám người chặn đường cô chiều nay, chắc chắn sẽ tìm đến tận nhà đấy.”

Lý Thanh Lãng nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, trở nên kỳ lạ.

Cô trừng mắt nhìn họ, nghiến răng nghiến lợi.

“Có chuyện thì nói lẹ!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương