Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra được trả về.
“Sau khi sàng lọc kỹ, chúng tôi xác nhận:
Cơ thể bệnh nhân hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào của ung thư.”
Dù trong lòng đã có dự cảm, nhưng khi nghe chính miệng bác sĩ xác nhận, Bùi Dự Nhiên và Giang Tư Dịch vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Hai người lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt trống rỗng, tinh thần như sụp đổ.
Ung thư là giả.
Máu là của Giang Tri Dư.
Ngọn lửa — do chính tay Tô Chi Ninh châm.
Vụ bắt cóc, tai nạn xe, sơn dầu tạt khắp nơi, mái tóc bị cắt đứt…
Nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra suốt một năm qua, cả hai người đàn ông chỉ thấy nực cười đến nực cười, trong giọng nói tràn đầy hoang mang.
“Nếu tất cả đều là do Tô Chi Ninh tự biên tự diễn…
Vậy chẳng phải tụi mình đã đói xử bất công với Tri Dư sao?”
“Nếu đều là vu oan, thì tại sao Tri Dư không nói gì…”
Giang Tư Dịch đang nói đến nửa chừng thì bỗng nghẹn lại.
Cả hai không hẹn mà cùng nhớ đến những lần xảy ra sự việc trước đây, rồi lặng người đi.
Trước khi xảy ra trận động đất, Tô Chi Ninh và Giang Tri Dư gần như không qua lại, chỉ là mối quan hệ xã giao, không thân cũng chẳng xa cách.
Nhưng sau khi Tô Chi Ninh cứu họ trong trận động đất, họ liền thường xuyên đưa cô ta đi cùng trong các dịp tụ họp, và từ đó trở nên thân thiết.
Lúc đầu vẫn còn hòa thuận, mâu thuẫn chỉ bắt đầu từ một đôi bông tai, khi Tô Chi Ninh muốn mà Giang Tri Dư không chịu tặng.
Từ việc tranh suất dự tiệc, đến gây gổ xô xát, quan hệ giữa hai người dần dần căng như dây đàn.
Vậy mà Bùi Dự Nhiên và Giang Tư Dịch lại luôn tin vào những gì mình thấy, chỉ biết xót xa cho kẻ yếu, thái độ đối với Giang Tri Dư ngày càng lạnh nhạt.
Hết lần này đến lần khác, họ thậm chí chẳng thèm để tâm nguyên nhân, tự nhiên mặc định là cô tiểu thư Giang Tri Dư lại đang giở trò bắt nạt người khác.
Nhưng giờ nghĩ lại…
Mỗi lần họ đến nơi, đều vừa đúng lúc thấy cảnh Tô Chi Ninh bị chửi, bị thương.
Trên đời thật sự có nhiều trùng hợp như vậy sao?
Nghĩ tới đây, Bùi Dự Nhiên bỗng cảm thấy hoảng loạn vô cớ.
Anh rút điện thoại ra xem giờ, đã là năm giờ chiều.
Tính từ lúc rời nghĩa trang, đã hơn năm tiếng, Giang Tri Dư không gọi một cuộc, cũng chẳng nhắn một dòng.
Chẳng lẽ cô ấy bị thương nặng đến mức ngất xỉu?
Hay là giận thật rồi, không muốn liên lạc nữa?
Giang Tư Dịch cũng bắt đầu thấy lo, vội vàng gọi cho cô.
Nhưng gọi liên tục hơn chục cuộc, đầu bên kia vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Đến cuộc thứ 28, Bùi Dự Nhiên không thể ngồi yên thêm nữa, lập tức đứng dậy đi thẳng ra gara.
Giang Tư Dịch cũng theo sát phía sau, hai người lái xe về biệt thự trước.
Nghe quản gia nói hôm nay cả ngày không thấy Giang Tri Dư, hai người càng lúc càng sốt ruột, hốt hoảng lái xe đến nghĩa trang.
Giữa đường, họ nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.
“Anh Bùi, chúng tôi đã bắt được nghi phạm vụ bắt cóc.
Bọn chúng đã khai là do một người tên Tô Chi Ninh đứng sau chỉ đạo.
Anh có thể đến đồn để xác nhận không?”
Tin tức này với Bùi Dự Nhiên và Giang Tư Dịch lúc này, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Họ không thể tin nổi, Tô Chi Ninh lại có thể độc ác đến mức này!
Rõ ràng họ đã cho cô ta đủ đầy sự tin tưởng và cưng chiều, cớ gì còn phải đi chia rẽ, hãm hại người khác?
Giang Tư Dịch đập mạnh tay vào vô lăng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ:
Phải quay lại bệnh viện tìm Tô Chi Ninh tính sổ!
Bùi Dự Nhiên dù cũng giận sôi máu, nhưng vẫn còn giữ lại chút lý trí:
“Phải tìm được Tri Dư trước đã. Trời lạnh như vậy, anh lo cho cô ấy.”
Giang Tư Dịch gật đầu mạnh một cái, đạp ga tăng tốc.
Trời đã tối, nhưng nghĩa trang lại sáng rực ánh đèn, như ban ngày.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từng hồi, khiến hai người càng thêm bất an.
Thấy có dây phong tỏa, cả hai lập tức hiểu — đã có chuyện lớn xảy ra.
Họ vội vã đỗ xe, chạy về phía trước để xem rốt cuộc đã có chuyện gì.
Nhưng chưa kịp lại gần, đã bị cảnh sát chặn lại.
“Phía trước vừa xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng.
Chúng tôi đang điều tra, khu vực này tạm thời bị phong tỏa, Xin mời quay lại.”
Từng câu từng chữ, như tiếng sấm nổ vang bên tai hai người đàn ông.
Họ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin đến cực độ.
Giang Tư Dịch nuốt nước bọt mấy lần, khó khăn cất tiếng:
“Chúng tôi… chúng tôi đến tìm người.
Em gái tôi hôm nay đến nghĩa trang thăm mộ, nhưng đến giờ vẫn chưa về.”
Cảnh sát nhanh chóng nhận ra điểm bất thường.
Cô ấy mở điện thoại, bật album ảnh, đưa cho họ xem bức ảnh hiện trường vừa được chụp.
“Em gái anh hôm nay mặc áo khoác đen phải không?”