Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
“Các con ơi, nhà ta đâu có thiếu bạc. Nay mở tiệm buôn bán, trước kia làm cho chủ gia cũng tích góp đủ đầy. Ngay cả tiền cưới vợ cho cháu sau này cũng đã có, sao phải liều mình như vậy?”
Đại ca đưa mắt ra hiệu cho nhị ca.
Nhị ca liền ra ngoài dòm ngó, chắc chắn không ai nghe trộm.
Lúc này, đại ca mới hạ giọng nói:
“Phụ mẫu, thế đạo sắp sửa loạn rồi. Có thể chỉ trong một hai năm tới thôi. Chúng ta nhất định phải tích lũy thêm bạc phòng thân. Loạn thế muốn đứng vững, bạc là thứ không thể thiếu.”
Tam ca hoảng hốt hỏi:
“Đại ca, sao huynh lại nói vậy?”
Đại ca đáp:
“Là lời thế tử dặn. Người bảo chúng ta trong hai năm này phải kiếm thật nhiều bạc, chờ thời thế chuyển loạn, thì thuận thế mà hành.”
Ta khẽ chau mày…
Thế đạo quả thật sắp loạn sao?
Nếu thật loạn lạc xảy ra, khổ nhất cũng vẫn là bách tính như ta.
Ta lo lắng khôn nguôi, tay vuốt ve bụng ngày một lớn.
Nhị ca nói:
“Tiểu muội, muội chớ lo lắng, hãy an tâm dưỡng thai, chăm chút cho hài nhi. Hai năm nay, bọn ta chẳng những phải kiếm bạc, mà còn phải tìm sẵn một nơi ẩn thân. Khi biến cố tới, cả nhà chúng ta sẽ lui về đó, chờ thiên hạ thái bình mới đón các người ra.”
Ta khẽ gật đầu.
Thời gian sau đó, đại ca cùng nhị ca tìm đến những mối quen cũ, đem da thú, hương liệu bán được giá cao.
Kinh thành vốn ưa chuộng của quý hiếm lạ, càng hiếm thì càng xứng tôn quý.
Hai huynh lại dò la tung tích đám hạ nhân giỏi võ từng bị bán đi sau khi phủ hầu bị xét nhà, chọn lựa kỹ càng, mua về hơn mười người.
Một tháng sau, ta hạ sinh một đứa con trai.
Tiếng khóc oa oa vang lên, nước mắt ta cũng tuôn rơi không kìm nổi.
Phụ thân đặt tên cho hài tử là Thôi Vân Lạc.
Cháu trai trong nhà đều theo hàng chữ “Vân”, thứ tự là Trí – Dũng – Bình – An – Hỉ – Lạc. Chữ “Lạc” chính là chữ cuối chưa dùng đến.
Sau Tết, đại ca cùng nhị ca lại dẫn người lên đường.
Trong nhà hết sức bận rộn.
Tiệm vẫn mở, buôn bán đồ ăn vẫn khá, lại còn có thể nghe ngóng tin tức từ khắp nơi.
Trẻ trong nhà từ năm tuổi trở lên đều bắt đầu học võ nghệ.
Không có sư phụ, đều do hai cháu trai lớn là Vân Trí, Vân Dũng dạy các đệ muội.
Vân Trí là con đại ca, Vân Dũng là con nhị ca.
Một hôm, ta ôm Vân Lạc dạo bước trong sân, phụ mẫu và người trong nhà sớm đã trở về.
Bọn họ dẫn theo một vị lão nhân.
Phụ mẫu rất mực cung kính với ông ta.
Vị ấy dung mạo không râu tóc, thần sắc thanh cao, khí chất mềm mại mà ẩn chứa quý khí.
Ta từng gặp người này.
Khi xưa có lần thế tử dẫn ta đi du hồ, hai người từng gặp nhau trên thuyền.
Khi ấy lão nhân còn đưa mắt nhìn ta một cái.
Phụ thân gọi cả nhà lại:
“Các con mau đến bái kiến, đây là võ sư mà nhà ta mới mời về, sau này các con phải gọi là sư phụ.”
Rồi quay sang ta:
“Con cùng huynh trưởng gọi người là lão gia, về sau phải phụng dưỡng người.”
Ta vội vàng cúi đầu gọi một tiếng “Cao gia gia”.
Cao gia gia mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn đứa nhỏ trong tay ta, cười nói:
“Tiểu công tử tương lai nhất định là người có phúc.”
Ta mừng rỡ trong lòng.
Người từng trải như vậy, nhìn tướng đoán mệnh, ắt không sai.
Nếu hài tử có thể thuận lợi bình an, đã là phúc dày của đời ta.
Từ miệng tam ca, ta được biết vị Cao gia gia kia nguyên là thái giám trong cung.
Ban đầu đã hồi hương dưỡng lão, sau lại quay về kinh thành.
Phụ thân ta khi xưa vâng lệnh lão gia, từng đưa đồ cho ông, nên có chút quen biết.
Một hôm, Cao gia gia đến tiệm mì của phụ thân ăn cơm, thấy ông lẻ loi không ai phụng dưỡng, lại muốn tìm người nối dõi.
Phụ thân bèn nói nhà ta sẽ lo cho người, chỉ mong người truyền võ nghệ cho con cháu.
Thế là Cao gia gia liền dọn về nhà ta.
Từ khi Cao gia gia tới, không chỉ dạy lũ trẻ trong nhà học võ, mà tam ca ta cũng say mê theo học.
Tam ca từ đó không còn phụ giúp việc buôn bán ở tiệm nữa.
Cao gia gia không chỉ truyền dạy võ nghệ, mà còn vạch định phương hướng cho cả nhà.
Chúng ta sớm mua được một trang viên.
Từ kinh thành đi xe ngựa mất một ngày đường.
Trang ấy do Cao gia gia, phụ thân và tam ca cùng nhau lo liệu.
Nghe nói nơi ấy ba mặt là nước, sau tựa vào núi lớn.
Xung quanh không có làng xóm, càng hiếm người qua lại.
Vốn là của một nhà thương gia, do con cái ăn chơi phung phí, gia sản suy sụp nên phải bán.
Tam ca cùng Cao gia gia dẫn người đến tu sửa, xây tường bao để ngăn kẻ từ núi tràn vào.
Dãy núi kia liên miên trùng điệp, khó lòng ai vượt được, phụ thân ta nói vậy.
Chúng ta cũng mua thêm vài gia nô trồng trọt tại đó, phòng khi thiên hạ đại loạn, cả nhà có thể tự cung tự cấp.
ĐỌC TIẾP: