Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
“Em đi trước đi,” tôi rút tay lại: “Chị thay đồ xong sẽ đến.”
“Vậy nhanh nha!” Cô ta không nghi ngờ gì, vui vẻ rời đi.
Nghe tiếng bước chân cô ta biến mất trong hành lang, tôi lập tức rút điện thoại, bấm một dãy số mã hóa, giọng trống rỗng:
“Gọi về trung tâm. Nhiệm vụ Ảnh Tử kết thúc, xin trở lại đơn vị. Tôi đồng ý tham gia kế hoạch Chim Ruồi. Xin sắp xếp gặp mặt.”
Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ổn:
“Ảnh Tử xác nhận trở về. Chim Ruồi đã đợi sẵn trong khu vực mục tiêu. Chào mừng về nhà.”
Nước mắt tôi ào ra, không tiếng động.
“Được. Đặt vé máy bay đêm nay, tôi đi ngay.”
Tôi mở ngăn dưới cùng tủ quần áo, lôi ra chiếc ba lô đen phủ đầy bụi.
Thu dọn vài vật dụng cần thiết, giấy tờ, cùng khẩu súng đặc biệt từng thuộc về mật danh Ảnh Tử.
Xách ba lô, tôi rời khỏi nhà, thẳng tiến sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi chặn hết mọi liên lạc liên quan đến Lục Trầm.
Tắt nguồn điện thoại, ném thẳng vào thùng rác sân bay.
Ngoài cửa sổ máy bay, đèn đêm của thành phố Giang Bắc nhanh chóng thu nhỏ, chìm trong bóng tối.
Lục Trầm.
Lần này thật sự — vĩnh viễn không gặp lại.
Trong hội sở, Lục Trầm vừa đẩy cửa bước vào, Trương Mãnh và lão K lập tức vây quanh.
Anh chẳng nói lời nào, đi thẳng đến giữa phòng.
Hai bên lối đi, những cụm hoa giả nhựa rực rỡ treo đầy ảnh của tôi.
Anh khựng lại một bước, chân mày cau chặt.
“Thứ tự sai rồi.” Giọng anh trầm thấp, mang theo rõ rệt sự khó chịu.
Anh bước nhanh về phía trước, chỉ vào một tấm tôi mặc quân phục tác chiến: “Tấm này chụp sau lần đầu tiên cô ấy làm nhiệm vụ xuyên biên giới, phải để lên đầu.”
Anh thấy nhân viên phục vụ làm chậm, liền tự mình ra tay, chỉnh từng tấm theo đúng trình tự thời gian.
Rồi, anh cầm thực đơn rượu lên lướt nhanh, giọng càng lạnh:
“Ai gọi tôm hùm vậy? Bỏ đi, cô ấy dị ứng hải sản.”
“Nhạc nền,” anh quay sang khu điều khiển, giọng không cho phép cãi: “Đổi sang ‘Wind of Change’.”
Trương Mãnh và lão K nhìn nhau, nín thở không dám thở mạnh.
“Đệch… mấy cái ảnh này… Trầm ca nhớ rõ cả ngày tháng chụp luôn hả?” Trương Mãnh hạ giọng, nuốt nước bọt: “Đổi là mày, mày có nhớ nổi vợ mày ba năm trước mặc gì không?”
Lão K lắc đầu, ánh mắt đầy phức tạp: “Tao đến hôm qua vợ tao đòi ăn gì còn quên… Trầm ca thế này là…”
“Suỵt! Im miệng!”
Trương Mãnh căng thẳng liếc bóng lưng Lục Trầm đang chăm chú sắp xếp quà: “Chỉ là trí nhớ tốt thôi! Với chị dâu, chắc anh ấy nhớ từng chi tiết!”
Đến bảy giờ tối, khách khứa lục đục đến đủ.
Đèn được bật sáng hơn, nhạc chuyển sang bản rock già cỗi, mang theo âm hưởng trầm lắng của năm tháng.
Ánh mắt Lục Trầm thỉnh thoảng lại liếc nhìn về cánh cửa phòng bao khép chặt.
Bảy rưỡi.
Bên ngoài vẫn không một bóng người.
Tám giờ.
Tiếng thì thầm bắt đầu râm ran.
Chín giờ.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên gượng gạo và ngột ngạt.
“Chị Lâm sao thế nhỉ? Vẫn chưa tới?”
“Vãi chưởng! Đội trưởng Lục, chị ấy chặn em rồi!” Một người giơ điện thoại lên hét.
Trên màn hình, tin nhắn vừa gửi có dấu chấm than đỏ chót, chói mắt.
“Tôi cũng bị!”
“Tôi cũng không gửi được!”
Trần Ninh cũng đặt điện thoại xuống, mặt tái nhợt: “Tôi cũng vậy…”
Mọi ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía Lục Trầm.
Anh đứng đó, lưng vẫn thẳng tắp, nhưng dưới ánh đèn đổi màu, gương mặt anh tái nhợt đến lạnh người.
Anh rút điện thoại ra, ngón tay dừng lại trên một biểu tượng đã rất lâu không mở… mãi không nhấn xuống.
“Trầm ca?” Trương Mãnh dè dặt gọi.
Lục Trầm đột ngột thu điện thoại lại, giọng căng như dây đàn: “Tắc đường, đợi thêm chút.”
Tắc đường? Giờ này không phải giờ cao điểm, làm gì có chuyện tắc?
Không ai dám phản bác.
Mười giờ.
Có người bắt đầu kiếm cớ chuồn về.
Mười một giờ.
Lục Trầm vẫn cố chấp ngồi cạnh cửa, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa ấy.
Trần Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng bực bội:
“Chờ bốn tiếng rồi! Nếu chị ấy muốn tới thì đã tới lâu rồi! Mình đừng đợi nữa, về thôi!”
Không khí trong phòng bao lặng ngắt như tờ, ngột ngạt tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Yết hầu Lục Trầm khẽ động, giọng khàn đặc: “Chưa tới nửa đêm… chờ thêm đi… cô ấy sẽ tới.”
Và rồi, tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên từ phía xa, Lục Trầm chấn động.
Khoảnh khắc đó, anh hiểu rõ một điều — sinh nhật, kỷ niệm, tất cả đã trôi qua.
Cô ấy… sẽ không đến nữa.
Anh run rẩy cầm lấy điện thoại, gõ vội dòng chữ:
[Em đang ở đâu?]
Gửi.