Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chị dâu như phát điên, đ.ấ.m mạnh vào bụng : “Được thôi! Tôi phá! Tôi không phải mẹ tốt!”
Mẹ tôi cuống quýt giữ tay chị ta lại, quay sang anh tôi mắng chửi: “Con nói gì vậy? Mau xin lỗi vợ con !”
Anh trai tôi nhắm mắt, lạnh băng: “Muốn làm gì thì làm. Anh bất lực .”
lúc đó, chị ta bắt đầu chảy máu.
15.
Chị ta bị non, nhưng may mắn ở viện nên được đưa vào mổ kịp thời.
Mẹ tôi đứng ngoài hành lang trách móc tôi không ngừng: “Nếu không phải tại mua nhà giấu đình, thì đâu xảy ra chuyện này! Đều do đồ khốn nạn như gây ra!”
Anh trai khàn chặn bà lại: “Đủ ! có mẹ ấy gây chuyện từ đầu đến cuối!”
“ gái con tự mua nhà, có động chạm gì đến các người không?”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ, bà trở nên xa lạ hơn bao hết.
Chưa kịp cãi vã thêm, cánh cửa mở ra.
Y tá bế ra một đứa bé, hỏi: “Người nhà của Trương Xuân Phân đâu? Là một bé trai!”
Mẹ tôi chắp tay khấn trời, vui sướng ra mặt: “Cảm ơn trời đất! Cháu trai nhà tôi!”
Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của bà, cười mỉa mai.
Y tá tiếp tục: “Nhưng cháu bé non, cần đưa vào khoa sơ đặc biệt.”
Anh trai nhìn đứa trẻ bé tí như con khỉ, mắt đỏ hoe. kịp nhìn con một chút, y tá đưa bé đi.
Mẹ tôi vui mừng theo chân y tá, quên luôn con dâu còn trong mổ.
Anh tôi đi đóng viện phí, tôi đi lấy kết quả xét nghiệm của bé.
Khi cầm tờ giấy còn nóng hổi, tôi bỗng thấy trái tim lạnh ngắt.
Anh trai chị dâu đều nhóm m.á.u A, tại sao đứa bé lại có nhóm m.á.u B?
Tôi mang giấy xét nghiệm hỏi bác sĩ, ông nói một cách tế nhị: “Thông thường, điều này khó có thể xảy ra.”
Tôi hiểu .
mạng tra cứu, quả nhiên!
Đứa bé không phải con ruột của anh trai tôi.
16.
Tôi cầm kết quả chạy đến tìm anh trai.
Anh đang đóng 5 nghìn viện phí.
Nghe tôi nói, anh khựng lại.
Tôi không muốn anh quá sốc, thì thầm: “Có thể là viện sai, ta cứ kiểm tra lại.”
Nhưng cả hai tôi đều biết, viện không thể sai lầm kiểu này.
Mẹ tôi cầm tờ xét nghiệm, trợn mắt nhìn chằm chằm: “Đồ đê tiện! Con khốn đó dám lừa ta!”
, bà lao vào hậu sản, còn tôi anh trai vội chạy theo.
Chị dâu thấy tôi xông vào, cau giận:
“Mấy người c.h.ế.t hết à?! Cả nhà chạy đi xem đứa bé, có coi tôi là người không?!”
Chị ta tối vì không chờ trước đợi .
Nhưng tát của mẹ tôi nhanh hơn.
Bà túm lấy tóc chị ta, giáng liên tiếp mấy bạt tai:
“Đồ đàn bà lăng loàn! dám cắm sừng con tao! Tao hỏi , tại sao con của lại mang nhóm m.á.u B?!”
Tôi y tá xông giữ mẹ lại. Dù chị dâu có thế nào, vừa mới mổ, không thể động tay chân với ta bây .
Nhưng biểu cảm của chị ta từ kinh ngạc chuyển thành vui sướng.
Chị ta nhìn cả nhà tôi đầy khinh bỉ, cười nhạo, châm chọc:
“Đúng, đứa bé không phải con nhà các người thì sao?!
“Bố nó là đại tài sản cả chục triệu! Anh trai có tư cách gì làm cha nó?!”
Chị ta liếc nhìn anh trai tôi đầy khinh miệt:
“Đến tiền cọc nhà còn chẳng có nổi, mà đòi làm bố của con tao?”
Lưng anh tôi khụy xuống, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
Mẹ tôi gào như phát điên, lao đến định đánh chị ta tiếp, nhưng bị đình nhân bên cạnh giữ lại.
Tôi bước nhấc cốc nước trên bàn, hất thẳng vào mặt chị ta:
“Loại đàn bà trơ trẽn như chị đúng là không sánh bằng.”
“Anh, đi thôi.”
Anh tôi như già đi cả chục tuổi trong một ngày.
Hôm qua, anh vẫn còn vất vả vì vợ con.
Hôm nay, anh bị người thân cận nhất đ.â.m d.a.o sau lưng.
Anh mất hồn mất vía, mặc tôi anh như một xác không hồn, lặng lẽ rời khỏi viện.
17.
Chuyện này giáng một đòn nặng nề vào đình tôi.
Anh trai việc, nhốt trong , không nói một lời nào.
Tôi nghe nói sau khi xuất viện, chị dâu bế con đến tìm đại để gây chuyện.
Kết quả?
Bị vợ của ông ta đánh một trận ra trò.
Đại kia tuyệt đối không nhận con, không chịu làm xét nghiệm ADN, tìm mọi cách chối trách nhiệm.
Hai tháng sau, chị ta đi vào ngõ cụt.
Không còn đường lui, chị ta ôm con trở về tìm anh trai tôi, quỳ xuống cầu xin:
“Trần Cường, cầu xin anh, ta bên nhau bao nhiêu năm , anh không thể nói là như thế được!”
Hôm ở viện, chị ta còn ngạo mạn tuyên bố rằng anh không xứng đáng làm cha con trai ta.
đây, ta thấp hèn đến mức này.
Nhưng anh tôi kiên định, lạnh lẽo:
“ ta không còn lựa chọn nào khác ngoài ly hôn.”
Chị ta khóc đến mức không đứng vững, nghẹn ngào nói:
“Dù đứa bé không phải của anh… nhưng vẫn là vợ anh mà!
“ xin anh, đừng ly hôn!”
Tôi nhìn thấy cảnh này qua camera giám sát, suýt bật cười.
Tôi mở micro, vang khắp hành lang:
“Nếu chị không đi, tôi sẽ gọi mẹ tôi về .”
Chị ta run rẩy, ôm con chạy thục mạng.
này, người hận chị ta nhất chắc chắn là mẹ tôi.
Bà biết bao công sức để lấy lòng con dâu này, vậy mà cuối cùng chị ta lại phản bội nhà họ Trần, còn con người khác.
Bà làm sao có thể không hận?
18.
Cuộc chiến ly hôn của anh trai dài suốt sáu tháng, cuối cùng hoàn tất.
Nghe nói, chị dâu không có khả năng nuôi con, âm thầm con dưới gầm cầu, bị người ta phát hiện báo cảnh sát.
Chị ta bị kết tội rơi trẻ bị tống vào tù.
Đứa bé được đưa vào trung tâm bảo trợ trẻ .
Tôi tin rằng rời xa một người mẹ như vậy, cậu bé có thể có một cuộc đời tốt hơn.
Còn anh trai tôi, anh ấy bị tổn thương nghiêm trọng, cả ngày ru rú trong , không chịu ra ngoài làm việc.
Mẹ tôi cuối cùng nhận ra rằng không thể trông cậy vào anh ấy nữa.
Vậy là, bà bắt đầu tìm cách lấy lòng tôi.
Nhưng sau tất cả, tôi nhìn thấu con người thật của bà.
Tôi không còn tin vào vài lời ngọt ngào, hay vài lần bà gửi tôi ít đồ ăn mà nghĩ rằng đó là tình yêu.
Tình yêu không phải những món quà nhỏ.
Tình yêu là khi bão tố đến, có người dang tay che chở bạn.
Tình yêu là khi bạn rơi xuống vực sâu, có người ném dây xuống bạn .
Tình yêu là sự đi, là sự day dứt, chứ không phải đòi hỏi không ngừng.
Có lẽ, từng có một khoảnh khắc nào đó, bà thực sự yêu thương tôi.
Nhưng đây, tôi hiểu ra.
Cuối cùng, phải tự đối mặt với thế giới này.
Không là bến đỗ vĩnh viễn, dù là cha mẹ, người yêu hay con —tất cả là những vị khách đi qua đời .
Từ nay trở đi, tôi sẽ kiên định yêu thương chính .
_Hết_