Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giống như một ánh mắt dư thừa là xúc phạm đến .
tao nhã xoay .
giày cao gót “cộc cộc” vang vọng trên sàn, như chuông tang gõ hồi trong lòng tôi.
, , tuyên bố tôi hoàn toàn bại trận. thắng tuyệt đối.
thẳng về phía cuối hành lang.
Ở đó, một đàn ông trẻ mặc vest chỉnh tề trông như trợ lý đã đứng đợi sẵn, cung kính mở cửa .
Cánh cửa khép lại.
Che khuất bóng dáng thanh thoát kia.
cắt đứt luôn cái khí chất quý phái khiến khác nghẹt thở ấy.
Hành lang lại mình tôi.
Tĩnh lặng như cái chết.
Tôi bịt miệng, móng tay cắm sâu vào da thịt trên má.
Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn cuộn trào trong cổ họng.
Cơ tôi rẩy không kiểm soát, như chiếc lá bão cuốn.
Nước mắt trào dữ dội, nóng hổi.
Rát bỏng viền mắt, làm mờ mảng tường xanh tái, lẽo trước mắt.
lời Tô Vãn nói, như những thanh sắt nung đỏ, thi nhau dập xuống tim tôi.
“Giúp việc”… “ làm ấm giường”… “phiền phức không nên tồn tại”… “chiếm chỗ của khác”…
Thì trong mắt tất mọi — kể luôn nằm trong tim Chu Dã — tôi, Lâm Khê, là một tồn tại rẻ mạt, chẳng gì.
Một thứ thay thế rẻ tiền dùng suốt năm năm, gọi là đến, đuổi là .
Ngay sinh linh có tồn tại trong tôi, trong mắt , là một rắc rối cần “dọn sạch”!
Nhục nhã. Phẫn nộ. Tuyệt vọng. Và có một … sợ hãi mà chính tôi khinh ghét.
Tựa như hàng ngàn con rắn độc buốt, quấn lấy trái tim tôi, siết dần.
Tôi phải làm sao đây?
Tôi có làm gì nữa?
08
“Lâm Khê? Có Lâm Khê ở đây không?”
Âm thanh điện tử vô cảm từ loa gọi số kéo tôi khỏi cảm giác ngột ngạt như chết đuối.
“Có!”
Tôi theo phản xạ đáp lại. Giọng khàn đặc.
Tôi dùng sức lau mặt. Ướt đẫm. Không biết là mồ hôi hay nước mắt.
Hít một hơi thật sâu. Gắng gượng thẳng lưng, cố giữ lấy sức lực cuối cùng.
Khi bước mới phát hiện đôi chân đã mềm nhũn như không sức.
Tôi đẩy cánh cửa dày của phòng siêu âm. Bên trong ánh sáng dịu hơn nhiều.
Các thiết phát ù nhẹ. Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
“Nằm . Kéo quần xuống một , để lộ dưới.”
Giọng nữ bác điều khiển máy siêu âm đều đều, không cảm xúc.
Bà đeo khẩu trang, lộ đôi mắt mỏi mệt.
Chất gel ngắt được thoa da, khiến toàn thân tôi .
dò mang theo áp lực di chuyển trên .
.
Tôi có nghe rõ tim mình như trống trận.
Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh đó vang rõ đến mức đáng sợ.
“Thả lỏng.”
Bác liếc qua cơ căng cứng của tôi.
Tôi cố gắng thả lỏng, nhưng cơ bắp cứng đờ không nghe lời.
Mắt tôi dán vào chiếc màn hình nhỏ trước mặt bác .
Những hình ảnh xám trắng trôi qua như làn sương mù, tôi không sao hiểu được.
Nỗi sợ hãi vì điều chưa biết siết lấy tôi.
Thời gian trôi qua giây như hàng giờ.
Bác vẫn di chuyển dò. Tôi lông mày bà thoáng nhíu lại.
Trái tim tôi thót tận cổ.
“Xong rồi.”
Cuối cùng bác bỏ dò xuống, đưa tôi vài tờ giấy thô để lau .
Tôi luống cuống lau lớp gel. Giọng :
“Bác … thế nào ạ?”
Bác vừa gõ nhanh trên bàn phím, vừa không ngẩng :
“Thai trong tử cung, giai đoạn . Đã phôi thai. nhịp của tim nguyên thủy. Khoảng… sáu tuần rồi.
Cầm tờ này mang sang bác khám ngoài xem tiếp.”
Bà xé tờ giấy in từ máy , đưa tôi.
Tôi gần như rẩy nhận lấy.
Tờ giấy trắng in mấy bức ảnh đen trắng mờ mờ. Tôi chẳng hiểu gì .
chăm chăm nhìn dòng chữ mô tả phía dưới:
“… Trong tử cung một túi thai, kích thước khoảng… trong túi có phôi thai và nhịp tim nguyên thủy…”
“Nhịp tim nguyên thủy.”
Mấy chữ này như có ma lực, đánh thẳng vào lòng tôi.
Ở đó… có một sinh linh nhỏ bé? Một… trái tim ?
Không phải là một đám tế bào mơ hồ. Không phải là một thuật ngữ y học lùng.
Mà là một… sinh mệnh có nhịp tim?
ĐỌC TIẾP :