Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Cậu đúng là biết chơi đấy, nhưng sao đột nhiên lại yêu đương rồi? Lần này cũng chỉ chơi chơi thôi à?”
“Không phải,” giọng Lộ Minh dịu đi một chút, “lần này là nghiêm túc, tôi xác định cưới.”
Cuộc gọi đã kết thúc được một lúc, tôi mới lấy đầu ngón tay lạnh buốt đẩy cửa vào.
Lộ Minh để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ.
Chiếc quần ngủ màu xám lỏng lẻo buông lơi trên hông, mỗi khi anh bước đi .
Hai bên cơ bụng càng khiến người ta khó rời mắt.
Trên cổ anh vẫn còn vết đỏ mờ nhạt, khiến tôi nhớ lại lúc thân mật anh đã từ chối tôi.
“Đừng để lại dấu.”
Lúc ấy tôi còn tưởng anh sợ người khác ở công ty thấy, hóa ra là sợ bạn gái anh nhìn thấy.
“Về rồi à? Sao lâu thế?”
Lông mày đẹp của anh khẽ nhíu lại, rồi cong lên thành nụ cười .
Bước tới gần, đầu ngón tay lạnh lẽo luồn vào trong vạt áo tôi.
“Anh đợi sắp ngủ quên rồi,”
Anh khẽ hôn lên cổ tôi,
“Anh mới mua đồ mới, lát nữa em mặc thử nhé ”
Tôi đè tay anh lại, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Anh có bạn gái rồi à?”
Sau một thoáng dừng ngắn, tay anh rút lại.
“Em nghe rồi à.”
Lộ Minh dường như chẳng xem đó là chuyện gì to tát.
“Anh có quen, một cô em khóa dưới, rất dễ thương.”
Khi nhắc đến cô ấy, khóe môi anh cong lên, chỉ đơn giản là nhắc tên thôi mà dường như cũng khiến anh không nhịn được cười.
“Thế tại sao anh vẫn tìm em?”
“Lộ Minh, em là gì chứ?”
Tôi nhìn anh, rõ ràng đã biết câu trả lời, nhưng vẫn không kìm được muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Lộ Minh khựng lại một chút, rồi thản nhiên cười, dựa lưng vào tường, rút ra một điếu thuốc.
Mùi bạc hà lẫn trong khói thuốc tỏa ra quanh người, gương mặt anh ẩn trong làn khói trắng, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
“Sao phải hỏi mấy chuyện mất hứng như thế, Thẩm Vi?
Chúng ta ở bên nhau không vui à?
Vui vẻ là được rồi, cần gì phải truy hỏi nhiều lý do như vậy?”
Tôi nghe thấy giọng mình dường như đang run rẩy, mà cũng giống như không.
“Vậy nên, em chỉ là công cụ để anh giải quyết d/ụ/c v/ọ/n/g đúng không?
Vì cô ta không thích mấy chuyện này nên anh mới tìm đến em, đúng không?”
Lộ Minh nhìn tôi từ trên cao:
“Nói nghe chối tai quá. Cứ như chỉ có mình anh sướng vậy. Em không thấy thoải mái chắc?
Giữa bạn bè, giúp nhau chút chuyện ấy, cũng bình thường thôi mà.”
Túi đồ trong tay tôi rơi xuống đất.
Bên ngoài bắt đầu mưa, nước mưa theo mép ô hắt lên túi, từng giọt rơi xuống nền tạo thành vũng.
Lúc nãy đang định thân mật, chợt phát hiện hết bao cao su, Lộ Minh lười ra ngoài nên bảo tôi đi mua.
Tôi nhìn chiếc túi, cảm thấy một nỗi nhục nhã không thể diễn tả trào lên, như vừa bị ai đó tát một cái thật mạnh.
Mối quan hệ này giữa tôi và Lộ Minh đã kéo dài rất lâu rồi.
Từ lần đầu vụng trộm đến nay, tôi luôn tự lừa mình bằng cái mác “thanh mai trúc mã”.
Chuyện gì nên làm chúng tôi đều đã làm cả, tôi vẫn luôn nghĩ mối quan hệ này không khác gì tình nhân, chỉ thiếu một lời xác nhận.
Tôi cứ tưởng anh thích tôi.
Giống như tôi đã thích anh suốt ngần ấy năm.
Hóa ra, tất cả chỉ là tôi đơn phương.
“Đừng bày ra vẻ mặt đó,” Lộ Minh có phần mất kiên nhẫn, “cứ như anh ép em ấy. Em không muốn thì đi đi, ai ép em?”
Tôi lau mặt, không rõ là nước mắt hay mưa hòa vào nhau, rồi quay người bỏ đi.
Ngay khi tôi bước ra cửa, Lộ Minh đột nhiên gọi lại.
“Đợi đã.”
Tôi ngoảnh đầu.
Lộ Minh vẫn đứng đó, nửa cười nửa không:
“Này, nếu sau này có gặp bạn gái anh thì đừng nói linh tinh.
Cô ấy bị ám ảnh sạch sẽ trong chuyện tình cảm, anh không muốn cô ấy biết chuyện giữa chúng ta.”
2
Trời mưa rất to.
Đến khi tôi bắt được xe, toàn thân đã ướt sũng.
Tài xế là một chị gái, nhìn tôi một cái.
Tôi còn tưởng chị sẽ trách tôi làm ướt xe, không ngờ chị lại đưa cho tôi một chiếc khăn.
“Mới giặt, còn sạch đấy, lau đi.”
Tôi ngẩn người cầm lấy khăn, lau vài cái thì nước mắt bỗng nhiên tuôn rơi, thế nào cũng không dừng lại được.
Mười năm trước, cũng là một ngày mưa như thế này, tôi một mình dầm mưa ngoài đường.
Lúc đó ba tôi làm ăn thất bại, ông và mẹ tôi không chịu nổi áp lực nên đã đốt than t//ự v/ẫ/n.
Những người đòi nợ đến đập cửa nhà tôi ầm ầm.
Những người thân từng được nhà tôi giúp đỡ thì xô đẩy tôi, mắng tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất.
Họ biết tôi chẳng có đồng nào, nhưng vẫn trút hết giận dữ lên người tôi.
Chỉ sau một đêm, tôi từ một tiểu thư được nâng niu trong tay cha mẹ, trở thành một con chuột chui rúc trong cống rãnh.
Không còn ai để dựa vào, cũng chẳng có nơi nào để đi.
Tôi lang thang ngoài đường trong ngày mưa ấy, ngồi thụp bên thành cầu, tự nhủ khóc xong sẽ nhảy xuống.
Và rồi Lộ Minh đến.
Anh là thanh mai trúc mã của tôi, sau khi ba mẹ tôi xảy ra chuyện, tất cả bạn bè cũ đều biến mất.
Tôi không ngờ anh vẫn tìm đến tôi.
Trong cơn mưa lớn, Lộ Minh thở hổn hển, nước bắn tung tóe dưới chân anh.
Anh che ô lên đầu tôi, chẳng kịp lau mưa đang táp vào mặt vì chạy quá nhanh:
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi, đi thôi!”
Tôi ngồi xổm dưới đất, nghẹn ngào đến mơ hồ:
“Lộ Minh, em không còn chỗ nào để đi nữa… em… em không còn nhà…”
Lộ Minh đưa tay ra với tôi, mưa chảy dài theo hàng mi dài của anh.
Giọng anh vẫn vang rõ trong tiếng mưa xối xả:
“Đi với anh, từ nay nhà anh chính là nhà em.”
Tôi chớp mắt, mưa khiến tầm nhìn tôi nhòe nhoẹt.
Anh vẫn kiên nhẫn đưa tay ra.
Rất lâu sau đó, tôi mới chậm rãi đưa tay, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh.
…
Từ sau hôm đó, Lộ Minh thực sự đã trở thành “nhà” của tôi như anh nói.
Ba mẹ anh đều bận rộn với sự nghiệp riêng, hiếm khi về nhà nhưng lại rất tình cảm, và cũng mặc nhiên chấp nhận việc anh cưu mang tôi.
Nhà Lộ Minh có điều kiện.
Anh dùng tiền tiêu vặt đóng học phí cho tôi.
Chúng tôi gần như dính lấy nhau mỗi ngày, không rời nửa bước.
Anh đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi lúc ốm đau, sau khi cãi nhau thì luôn là người chủ động xin lỗi trước, còn mua váy đẹp cho tôi mặc.
Thậm chí lần đầu tôi có kinh nguyệt, cũng là anh đi mua băng vệ sinh giúp tôi.
Anh còn tra cứu cách dùng trên mạng, rồi đỏ mặt dạy tôi từng bước.
Anh là cứu rỗi của tôi.
Là người kéo tôi ra khỏi đêm mưa tối tăm và tuyệt vọng ấy.