Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Ninh.”
ngốc đẹp nắm lấy tôi, nhưng có lẽ cảm bẩn, nên rất nhanh đã buông ra, chùi chùi chiếc áo cũ sờn.
anh ấy chạm tôi, sắc người nhà tôi càng thêm khó coi, từng người từng người quay , hận không lập tức đuổi hai mẹ con ra ngoài.
Gương già nua úa tàn của người phụ nữ ấy lại càng lộ vẻ khó xử.
Bà ấy hít sâu một hơi, chần chừ nhét áo, lục lọi một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một tờ giấy nhàu nát, cẩn thận vuốt phẳng trên gối.
Là một biên lai gửi cũ của bưu điện, tên người gửi tiết kiệm là Dư Tú.
“Đây là… sính lễ mười vạn, dành cho Tiểu Ninh.”
Chỉ một câu đã khiến cả nhà tôi đồng loạt quay sang, mở to mắt cặp mẹ con sống nhờ trợ cấp xã hội bằng ánh mắt khó tin.
3.
Nhà tôi kinh ngạc không chỉ vì bọn có đưa ra sính lễ mười vạn, mà vì theo phong tục ở vùng này, phụ nữ tái vốn không cần sính lễ.
Dù là lần , nếu con nhà nào lấy vợ mà không mất sính lễ, cả nhà đều sẽ hả hê khoe khoang, tự hào con có bản lĩnh.
Cha mẹ tôi hiền lành, khi trước không yêu cầu nhà cũ của tôi đưa sính lễ, chỉ mong tôi sống tốt.
“Bác ơi, bác đưa sính lễ cho con làm gì?”
Mẹ Dư Tú ngẩng tôi, trên gương nhăn nheo xuất hiện một nụ cười trìu mến:
“Không bằng những người đưa hai, ba chục vạn sính lễ, nhưng con dâu nhà khác có, con dâu nhà cũng phải có.”
Ở thị trấn nhỏ này, nhà đưa hai, ba chục vạn sính lễ có mấy ai? Phần lớn chỉ tầm sáu, tám vạn, nhà điều kiện tốt lắm cũng chỉ đến mười vạn.
“Hôm nay trễ rồi, mai con rảnh ngân hàng với bác, bác chuyển sang tên con.”
Mẹ Dư Tú xong liền đứng dậy, lần lượt cúi chào từng người phòng.
Bà ấy uống cạn ly nước , rồi tiện nhét chiếc cốc giấy đã bị bóp bẹp áo, đúng chỗ ban nãy bà ấy tờ biên lai.
Mẹ con rồi, cả nhà tôi im lặng thật lâu, chằm chằm tờ biên lai nhăn nhúm kia, mà không nổi lời nào.
Cha tôi xoa , ngả người lên ghế sofa, thở dài:
“Năm , mẹ của Hà Tứ An vì một vạn đổi xưng hô mà kì kèo với nhà cả tháng trời. Vậy mà hôm nay, mẹ của cậu ngốc sống nhờ trợ cấp xã hội lại không chút do dự bỏ ra mười vạn gia tài con gái đã qua một đời của . Haizz… Cùng là lòng người mà sao khác biệt quá.”
“Chắc là bồi thường khi cha cậu ngốc mất. Hồi , một mạng người chỉ đáng giá mười vạn.”
Anh tôi cũng dịu giọng nhiều, chị dâu mắt đã đỏ hoe.
“Bây giờ tỷ lệ ly cao như vậy, mấy nhà không đề phòng? Vậy mà mẹ con … Haizz… Sống đến mức không dám dùng nước, không dám dùng điện, lại cam tâm dốc hết số này cho em gái.”
Giữa những tiếng cảm thán, cha mẹ tôi nhau, như nhớ ra điều gì .
Mẹ tôi tôi, cuối cùng vẫn quyết định ra:
“Có lẽ là số mệnh. Con gái mẹ kiếp này sinh ra là báo đáp cậu ngốc vì đã cứu mạng con năm .”
Lúc này tôi mới biết, hóa ra năm tôi bốn tuổi, ngốc lớn hơn tôi năm tuổi ấy từng cứu tôi khỏi bẫy bùn đầm sen.
Khi ấy, cả nhà tôi đang bận đào củ sen, nếu không phải anh ấy phát hiện tôi bị mắc kẹt, liều mạng kéo tôi lên, giờ này đã chẳng tôi trên đời nữa.
4.
cho mọi người biết cũ của tôi không bằng một kẻ ngốc, tôi mẹ chọn một ngày tốt, thuê cả đội trống kèn, rộn ràng gõ trống thổi kèn gả .
Trùng hợp thay, cũ của tôi cũng kết cùng ngày hôm .
Anh thanh mai nhà bên.
Cũng là chọc tức tôi đây mà, nhà anh không chỉ đưa sính lễ mười vạn, mà cố tình thuê hẳn mười chiếc siêu đắt đỏ làm , dù hai nhà chỉ cách nhau một bức tường.
Mẹ tôi tính toán sơ qua, không tính sính lễ cho nhà gái, riêng chi phí đám của ít nhất cũng hơn ba mươi vạn.
đền bù hoà giải chưa về , bọn đã có tiêu từng ấy , đủ cũng có của ăn của , chỉ là cảm không đáng tiêu cho tôi, ngay cả một vạn đổi xưng hô cũng không nỡ.
Hôm , mười chiếc siêu của Hà Tứ An chạm trâu già kéo hoa của ngốc trên đường làng.
Một bên là lễ xa hoa kiểu Âu, một bên là hỏi theo phong tục Trung Hoa, hai bên chạm bụi đường mù mịt.
Anh huýt sáo, cố ý giảm tốc độ trước chúng tôi, hỏi:
“Nóng không? bọn tôi có điều hòa đấy, lên ngồi một chút không?”
Tôi anh đã chán ghét, đang định bảo anh cút ngay ngốc lại bắt chước huýt sáo, cười hì hì :
“ của anh có tốt hơn nữa cũng là của người khác, của bọn tôi là của chính .”
Không ngờ anh ấy ngốc ngốc, nhưng lại có đáp trả một câu sắc bén đến vậy.
Hà Tứ An nghẹn họng, đen lại, vừa chửi “Đồ thiểu năng không hiểu cái gì” vừa ra hiệu cho đoàn tăng tốc rời .
Đường làng khó , bánh cuốn lên cả màn bụi đất màu vàng.
ngốc giương cao cây dù đỏ thẫm, che chắn tôi lòng, dùng áo bịt kín mũi miệng giúp tôi.
Chờ bụi tan, anh ấy lại lấy ra một chiếc quạt giấy không biết từ đâu, quạt phành phạch cho tôi.
“Phía trước có bóng cây rồi, về nhà anh sẽ cắt dưa hấu ngâm giếng cho em ăn. Mẹ anh trồng đấy, ngọt lắm.”
“Em muốn ăn nguyên quả cơ.”
“Đều là của em, mẹ anh sau này cái gì nhà cũng là của em, anh không tranh với em.”
ngốc này tuy chuyện như trẻ con, nhưng lại khiến người thú vị.
Tôi tựa lòng anh ấy, anh ấy che ô cho tôi, quạt gió cho tôi, lải nhải kể những chuyện không không cuối, chẳng hiểu sao, quãng đường này lại trở nên thật dễ chịu.
Ngày hôm , chuyện tôi và Hà Tứ An ly rồi lập tức tái đã trở thành tin tức chấn động cả mười dặm tám thôn.
Có kẻ mắng tôi ngu xuẩn, không lấy đại gia sắp đền bù, lại chạy một kẻ ngốc.