Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mặt chú tôi chuyển từ đỏ sang trắng bệch, cố tỏ bình tĩnh: “Ôi giào, vợ tôi lỡ lời , tôi có ý đâu. Tình hình bây đặc biệt , trai nể mặt chú, nói thằng bé sơ ý , để bên bảo hiểm đền bù toàn bộ, nhà mình đều vui vẻ. Bằng không nhà chú đâu tiền đền, phải sang vay nhà , không phải dở sao?”
Mẹ tôi liếc xéo một rõ dài: “Cứ đến vay thoải mái, nhưng có nói sẽ vay đâu~”
Bố mẹ tôi phối hợp ăn ý, khiến chú tôi nghẹn họng không nói được lời nào.
Tôi thật sự khâm phục.
Chó bị dồn vào đường cùng nhảy rào, thỏ bị ép cắn . Tôi không ngờ bố mẹ mình có sức sát thương cao đến vậy.
Chú tôi cứng đờ , thím tôi bước đến bên cạnh chú. Thím trông thảm hại chú. Lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, mái tóc búi cao cầu kỳ xõa tung.
Thím đổi giọng, trách móc chú: “Anh lạ thật đấy, đi nhờ ta không có chút quà cáp . nói miệng suông thì ta chịu sao được.”
Nói thím điện thoại , mở ứng dụng ngân hàng di động. Tôi liếc nhìn thằng em . sợ hãi tột độ, nằm bệt dưới đất nôn thốc nôn tháo, nôn hết bữa trưa .
Mọi khi cứ khóc nhà vây quanh dỗ dành, nên dùng khóc để thu hút sự chú ý lớn.
chẳng ai thèm ngó ngàng, chẳng phải làm nữa. Tôi không thằng bé có nhận rằng, trong mắt bố mẹ , tiền bạc quan trọng hay không.
Thím tôi vừa kiểm tra số dư trong tài khoản vừa nói với tôi: “ trai à, lúc nãy thím nói năng có lời, thím xin lỗi nhà . Trong tài khoản thím 10 vạn tệ, thím chuyển hết , cầm tiền mua xe tử tế . thằng bé nhà thím nói vài câu, chúng thím lần này , thím van !”
Tôi hiểu , thấy chủ xe Cayenne không dễ nói chuyện, bọn quay sang gây sức ép tôi đây .
Tôi liếc nhìn số dư tài khoản bật cười: “Thím ơi, thím tính toán thế này thì hỏng , mới có 5 vạn . xe cùi bắp giá lăn bánh 5 vạn .”
Thím tôi giật mình, quay sang trừng mắt nhìn chú. Chú tôi rụt cổ, lẩm bẩm: “Hôm qua đi nhậu với cục trưởng Triệu, uống chén…”
Thím tôi vốn quen thói chê bai nhà tôi nghèo, đến tiền không có , thấy mất mặt.
Thím dứt khoát vặn tay chú tôi, tháo luôn chiếc đồng hồ vàng to đùng chú : “Không đủ thì đồng hồ này bù vào, này giữ giá lắm đó!”
Chú tôi không dám phản kháng, dám nhỏ giọng lẩm bẩm: “ đồng hồ này tôi trả góp chưa xong …”
Thím tôi cứ nằng nặc muốn nhét đống cải này chúng tôi, nhưng bố tôi kiên quyết từ chối: “ đi, có nói vô ích. Cứ làm đúng theo quy định , để bên bảo hiểm phán quyết xem bồi thường thế nào, chờ làm theo quy trình .”
Chú tôi vừa nghe vậy thì cuống cuồng lên, kéo tay bố tôi, hai đầu gối lơ lửng như sắp quỳ sụp xuống. Bố tôi vội vàng kéo chú . Chú tôi buồn bực cầu xin: “Anh hai, anh anh trai ruột em ! Anh sờ tay lên lương tâm nói, có bao em cầu xin anh chuyện chưa? Em xin anh em lần này , sao lòng anh cứng rắn thế hả! Những lần trước em nhờ anh, anh đều em hết !”
Bố tôi hít một thật sâu, ánh mắt nhìn chú tôi lộ rõ vẻ phức tạp. Chú tôi đâu rằng, bố tôi đã chú ấy không bao nhiêu lần .