Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi giơ tay, tát thẳng vào mặt anh ta, hét lên khản : “Anh là con người không?! Người chec đi chính là con gái ruột của anh, đứa con mà anh nuôi nấng suốt ba năm trời đấy!”

Ở phía xa, đứng sau cửa kính đắc ý buông một câu: “Con gái mất rồi sinh đứa khác, mẹ chỉ một mà thôi.”

Tôi như người điên mà xé nát tờ cam kết, sau quăng thẳng vào mặt Tạ Minh Lãng.

Sắc mặt Tạ Minh Lãng tối sầm lại, nửa mặt bị tôi tát đỏ ửng. Anh ta nghiến răng gằn : “Lâu Thiến, cô đừng mà không biết điều!”

Nói xong, anh ta quay lưng nói sát sẽ không hòa giải.

sát mất kiên nhẫn, lạnh cáo: “Đánh nhau không chỉ một người bị tạm giam, mà đều phải bị giam giữ. Các người suy nghĩ kỹ đi!”

Cuối cùng, Tạ Minh Lãng đành phải nhượng bộ vì không muốn bị giam giữ.

Khi tôi bước khỏi đồn sát, trời đã gần ba giờ sáng. Gió đêm lạnh buốt quét qua da thịt tôi khiến tôi rùng mình.

Giờ phút này, tôi chỉ muốn trở lại bệnh viện để quay Nhạc Nhạc. Con bé một mình nằm một mình sẽ cô đơn biết bao, chắc hẳn con bé sợ lắm…

Bất chợt, một luồng ánh sáng trắng lóa rọi thẳng vào mắt tôi. Đèn pha của một chiếc SUV màu đen chiếu tới mặt tôi, Tạ Minh Lãng ngồi ở ghế lái ở ghế phụ. tôi ánh mắt lạnh lùng.

Anh ta đạp ga chuẩn bị đánh lái rời đi. đúng lúc ấy, đột ngột vồ sang giật mạnh vô lăng khiến chiếc lao thẳng phía tôi.

Tôi chưa kịp né tránh cơ thể đã bị hất văng đi.

Thật nực cười.

Tạ Minh Lãng dùng chính chiếc mà tôi đã mua để đ.â.m chec tôi. Tôi nằm trong vũng m.á.u, hơi thở đứt quãng.

Tạ Minh Lãng hoảng loạn xuống , rồi lo lắng mẹ mình mà lắp bắp nói: “Mẹ ơi, không xong rồi! Con đã đ.â.m phải cô ấy. Chúng ta mau gọi cấp cứu đi!”

kéo mạnh tay anh ta, khinh miệt nhổ một bãi nước bọt vào tôi rồi lạnh nói: “Con đừng sợ, cứ nói là mẹ lái . Mẹ đã già lại bị bệnh tim cao huyết áp. Đến lúc , mẹ bảo làng xóm mẹ bị bệnh thần kinh, sát làm gì được đâu. Sau , con đứng làm người thân của mẹ nói lời tha thứ, mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.”

Nói bà ta là một phụ nữ nông thôn ngu dốt ư?

trong những chuyện tính toán này, bà ta lại quá mức rành rọt rồi đấy.

Tôi tuyệt vọng nằm trên mặt đường xi măng, cảm nhận m.á.u trong cơ thể mình từng chút một cạn kiệt.

Hơi thở yếu dần, rồi tôi lịm đi…

Nhạc Nhạc… Mẹ xin lỗi… Là mẹ vô dụng…

5.

“Con bé này bị làm sao vậy? Ngốc rồi sao?” 

Tiếng nói vang tai kéo tôi giật mình trở lại hiện thực. Tôi phát hiện mình đang đứng trong một căn nhà đất cũ kỹ cạnh là Tạ Minh Lãng.

Lúc này trông anh ta trẻ hơn nhiều, đôi tay siết chặt lấy tay tôi gương mặt ngập tràn hạnh phúc. căn nhà trống trơn chỉ chiếc ghế gỗ cũ kỹ, ngồi ở phía trên mợ của Tạ Minh Lãng, người vừa cất tiếng chính là bọn .

đứng cạnh , trên tay cầm một ấm trà. Khung này vẫn in sâu vào tâm trí tôi, vào bốn năm trước anh ta đã đưa tôi quê mắt hàng.

lẽ ông trời không đành lòng tôi chec oan, nên đã tôi cơ hội được sống lại?

anh ta chau mày, tỏ vẻ khó chịu: “Sao vậy, không muốn quỳ xuống dâng trà trưởng bối à?”

Mợ anh ta đứng cạnh, mở miệng châm chọc: “Ở làng chúng tôi, là người quyền uy nhất. Dù bố của Minh Lãng sống phải ưu tiên dâng trà trước, đây là quy tắc của làng này. Muốn bước vào nhà này, trước hết phải quỳ xuống kính trà mợ!”

Tạ Minh Lãng vẫn giữ nụ cười trên mặt trong ánh mắt thấp thoáng vẻ bất an, dường như đang dò xét phản ứng của tôi.

Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gạt tay anh ta thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, tôi không cần phải bước vào cánh cửa này nữa.”

Nói xong, tôi xoay người bỏ đi.

Phía sau vang lên tiếng mợ tức giận mắng chửi: “Cái thằng Minh Lãng này, rước đâu một đứa con gái biết lễ giáo lại ngang ngược hết chỗ nói!”

Bước khỏi căn nhà đất, tôi mới sực nhớ quê anh ta là một vùng quê nghèo khép kín, khách rời làng cứ ngày mới một chuyến. Muốn thành phố, tôi phải chuyển nhiều lần.

 Hôm nay, e không thể rời khỏi đây ngay được!

Tạ Minh Lãng vội vã đuổi theo nắm lấy tay tôi, dịu dàng dỗ dành: “Thiến Thiến, em giận rồi phải không? Sao lại nói những lời nặng nề như vậy?”

Thấy tôi im lặng, anh ta tiếp tục giải thích: “Ở làng anh, việc tôn trọng bề trên rất quan trọng. Con dâu mới vào nhà đều phải quỳ gối dâng trà, là phong tục chứ không phải cố tình làm khó em đâu. Anh hiểu em lớn lên ở thành phố, không quen những nghi thức này. trước khi đây, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà. Sao em lại để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của đứa mình?”

Phải nói , nước cờ này của Tạ Minh Lãng thực sự rất cao tay.

Anh ta không gia thế bằng tôi, học vấn không cao, lương lại bằng tôi. Kém tôi tuổi, ngay từ cái đầu tiên, anh ta đã nói yêu tôi theo đuổi tôi một cách cuồng nhiệt.

tôi, lớn lên trong một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã luôn tự ti yếu đuối. thấy bóng dáng mình trong anh ta, tôi dần dần chấp nhận tình cảm ấy.

Trước đây, tôi chìm đắm trong tình yêu mà rõ điều gì. 

lần này sống lại tôi cuối cùng đã hiểu. Thực , trong số những người phụ nữ mà anh ta quen, tôi chính là lựa chọn tốt nhất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương