Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Kiếp trước, bao nhiêu lần anh muốn đưa tôi đi làm, đều bị tôi lấy lý do “không muốn người ta bàn tán” để từ chối.
Giờ nghĩ lại, mấy lời bàn tán đó chẳng qua là do Lưu Phương và bọn người đó cố ý gièm pha.
“Được chứ.” Tôi dựa vào vai anh, “Em muốn cả nhà máy đều biết em có một người chồng tuyệt thế nào.”
Hơi thở của Cố Hiển Quân rõ ràng nặng thêm vài phần.
Lúc bước vào nhà, anh bất ngờ ôm lấy tôi từ phía sau, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu tôi:
“Mục Tuyền, đừng lừa anh.”
Giọng anh nhẹ, nhưng lại chất chứa một nỗi nặng nề khó tả.
Lúc này tôi mới hiểu, trong mắt anh, sự thay đổi đột ngột của tôi khiến anh không yên tâm.
Tôi xoay người, nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt:
“Cố Hiển Quân, em thề, kiếp này sẽ không bao giờ phụ lòng anh nữa.”
Ánh trăng chiếu qua khung cửa, rọi lên hốc mắt hơi đỏ của anh.
Người đàn ông từng không hề lùi bước giữa chiến trường khốc liệt, vậy mà giờ đây lại vì một câu nói của tôi mà xúc động.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
Đây là lần đầu tiên từ khi tôi sống lại, anh chủ động gần gũi.
Tôi biết, muốn anh hoàn toàn gỡ bỏ khúc mắc trong lòng vẫn cần thời gian.
Nhưng không sao.
Kiếp này, tôi có đủ kiên nhẫn và yêu thương.
Để bù đắp tất cả những tiếc nuối của kiếp trước.
11
Trời còn chưa sáng.
Tôi đã nghe thấy trong bếp có tiếng động nhẹ.
Mắt lim dim mò tới, thấy Cố Hiển Quân đang rót nước nóng vào bình quân dụng.
Trên bếp còn có hai hộp cơm nhôm.
Một hộp là cháo trắng, hộp kia xếp ngay ngắn mấy miếng củ cải muối cắt nhỏ.
“Sao anh dậy sớm vậy?” Tôi dụi mắt bước lại.
Cố Hiển Quân rõ ràng giật mình, suýt làm rơi bình nước:
“Làm em tỉnh à? Còn sớm, em ngủ thêm đi.”
Anh liếc đồng hồ treo tường, rồi nói thêm.
Tôi lắc đầu, với tay định lấy bình nước:
“Không phải anh nói sẽ đưa em đi à? Em ăn sáng cùng anh.”
Ngón tay anh hơi siết lại, không buông:
“Nóng.”
Chỉ một chữ, lại khiến tim tôi mềm nhũn.
Sự quan tâm của anh luôn giấu trong những hành động nhỏ nhặt này.
Tôi ngoan ngoãn rút tay lại.
Nhìn anh thêm ít nước nguội vào bình, vặn chặt nắp rồi bọc bên ngoài bằng một lớp vải tự may, lúc này mới đưa cho tôi:
“Cầm cẩn thận.”
Hai hộp cơm cũng được bọc kỹ bằng khăn, ấm nóng mà không bị bỏng tay.
Tôi ôm lấy phần ấm áp giản dị ấy.
Nhớ lại kiếp trước, có lần trời mưa to, anh đội mưa mang cơm đến cho tôi, vậy mà tôi còn chê cơm nguội, ném thẳng hộp cơm vào thùng rác ngay trước mặt anh.
“Đang nghĩ gì thế?” Cố Hiển Quân đã mặc xong áo khoác, đang cài khuy cổ.
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh, dụi nhẹ:
“Cố Hiển Quân, anh thật tốt.”
Cơ thể anh hơi cứng lại, một lúc sau mới khẽ vỗ lưng tôi:
“Đi thôi.”
Buổi sáng trong khu nhà tập thể yên tĩnh, chỉ có vài cán bộ già dậy sớm tập thể dục.
Nhìn thấy chúng tôi đi cạnh nhau, ai nấy cũng lộ vẻ như thấy chuyện lạ.
Cố Hiển Quân mắt nhìn thẳng, tay lại lặng lẽ đưa ra sau, nắm lấy cổ tay tôi:
“Đường trơn.”
Anh vừa nhìn phía trước vừa giải thích.
Tôi lén cười.
Thuận thế luồn tay vào, đan chặt ngón tay vào tay anh:
“Thế này chắc chắn hơn.”
Tai Cố Hiển Quân lại đỏ lên, nhưng không gạt tay tôi ra.
Cổng nhà máy dệt đã có khá nhiều nữ công nhân tụ tập.
Thấy chúng tôi tay trong tay đi tới, tiếng bàn tán nổ lên rào rào như chảo dầu sôi.
12
Giữa đám đông, tôi lập tức nhìn thấy Lưu Phương.
Cô ta đang nói chuyện với mấy chị công nhân, thấy chúng tôi liền biến sắc.
“Đoàn trưởng Cố!” – Cô ta cố nặn ra một nụ cười, – “Sao hôm nay anh rảnh đến nhà máy của bọn em thế?”
Cố Hiển Quân chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay sang tôi:
“Tan ca anh đến đón em.”
“Đợi chút!” Tôi kéo tay áo anh lại, lấy từ trong túi ra hộp cơm đã chuẩn bị:
“Cơm trưa của anh.”
Đến cả bác bảo vệ cổng cũng trợn tròn mắt.
Lúc anh nhận hộp cơm, tôi rõ ràng thấy đầu ngón tay anh khẽ run.
“Mục Tuyền, cậu bị gì thế?” Lưu Phương túm lấy tôi, hạ giọng nhưng cố tình để mọi người nghe thấy, “Trước bao nhiêu người lại bày trò làm vợ đảm hả?”
Tôi hất tay cô ta ra, cố ý nâng cao giọng:
“Tôi chuẩn bị cơm trưa cho chồng tôi, có vấn đề gì à?”
Xung quanh lập tức im phăng phắc.
Sắc mặt Lưu Phương xanh mét.
Chị Mã hối hả chạy tới:
“Mục Tuyền! Mau theo chị vào phòng họp, giám đốc muốn dặn em quy trình đón tiếp!”
Cả ngày hôm đó, tôi đều cảm nhận được những ánh mắt soi mói sau lưng.
Giờ nghỉ trưa, tôi đi ăn cơm ở căng tin.