Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người trong hàng tự động nhường một lối đi.
Mấy chị công nhân vốn thân với Lưu Phương thì châm chọc khe khẽ:
“Nghe nói tối qua đoàn trưởng Cố đưa cô ta đi xem biểu diễn?”
“Chắc là giả vờ thôi, tính cô ta thế còn lâu…”
“Chắc sợ đoàn trưởng bị mấy cô văn công giành mất ấy mà…”
Tôi mặt không đổi sắc, lấy một phần thịt kho tàu, còn cố tình xin nhiều nước sốt.
Kiếp trước Cố Hiển Quân thích nhất là trộn nước sốt này vào cơm, vậy mà khi đó tôi luôn chê anh ăn xấu và cấm anh ăn kiểu đó.
Chuông tan ca vừa vang lên.
Tôi đã thấy bóng dáng thẳng tắp của Cố Hiển Quân đứng ở cổng nhà máy.
Anh thay quân phục rồi, mặc áo xanh đậm kiểu Trung Sơn, nổi bật giữa đám đông.
Các nữ công nhân thì thầm, có người táo bạo còn cố ý đi ngang qua trước mặt anh, làm điệu bộ.
“Đợi lâu chưa?” Tôi chạy tới.
Cố Hiển Quân lắc đầu, đón lấy túi đồ từ tay tôi:
“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Rất tốt! Lãnh đạo còn khen xưởng bọn em nữa!” Tôi phấn khích ra dấu tay.
Bất ngờ tôi thấy khóe miệng anh có vết bầm:
“Mặt anh bị sao thế?”
Anh nghiêng mặt đi:
“Tập huấn va phải.”
Tôi định hỏi thêm.
Không biết từ đâu Lưu Phương lại chui ra:
“Đoàn trưởng Cố, nghe nói hôm nay anh huấn luyện đến mức làm lính của Tam liên khóc ấy nhỉ? Em trai của chị Tiểu Trương bên nhà máy cũng ở Tam liên, nói hôm nay anh nghiêm khắc lắm luôn!”
Ánh mắt Cố Hiển Quân lạnh hẳn.
Tôi lập tức hiểu chuyện gì—
Kiếp trước cũng vậy, hễ anh nghe thấy có người nói xấu tôi, anh lại trút hết sự tức giận trên thao trường.
“Về nhà em bôi thuốc cho anh nhé.”
Tôi khẽ chạm vào chỗ bị thương của anh, rồi quay sang mỉm cười với Lưu Phương:
“Chồng tôi huấn luyện nghiêm là nổi tiếng rồi, không thế thì sao năm nào cũng được chọn chiến sĩ thi đua? Chị thấy đúng không?”
Lưu Phương nghẹn họng, nói không nên lời.
Cố Hiển Quân cúi đầu nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện một nụ cười.
13
Trên đường về nhà.
Tôi nhất quyết kéo anh vào cửa hàng thực phẩm phụ, mua nửa ký thịt ba chỉ và một mớ rau xanh.
Cố Hiển Quân định trả tiền.
Tôi kiên quyết không cho:
“Hôm nay em được thưởng, em mời!”
Chú Lý bán thịt sững người, suýt cắt vào tay:
“Con… con sư tử Hà Đông biết leo cây rồi sao? Mục Tuyền mà cũng đi chợ nấu ăn cơ á?”
Đúng là miệng lưỡi!
Thôi, thấy ông già rồi, không chấp.
“Chú Lý,” tôi cười híp mắt đưa tiền, “sau này quen đi rồi sẽ thấy bình thường thôi.”
Suốt đường về, Cố Hiển Quân chẳng nói một câu.
Mãi đến khi sắp về đến nhà, anh đột ngột nắm tay tôi:
“Tại sao?”
Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, vết bầm càng nổi bật.
Tôi biết anh hỏi gì, cũng hiểu nỗi bất an trong lòng anh—
Một người vợ ngang ngược ba năm bỗng chốc trở nên dịu dàng, ai mà không nghi ngờ.
“Vì em đã lớn rồi.” Tôi nhón chân hôn lên cằm anh, “Vì em đã biết ai mới thật sự tốt với mình.”
Yết hầu Cố Hiển Quân khẽ chuyển động, đột nhiên cúi người bế thốc tôi lên.
Tôi hốt hoảng ôm lấy cổ anh:
“Gì vậy! Người ta nhìn thấy thì…”
“Nhìn thì nhìn. Anh bế vợ anh, chuyện đương nhiên.”
Anh bế tôi đi thẳng vào sân, dùng chân đóng cửa.
Tôi dựa vào vai anh, cười đến run cả người.
Cái người kiệm lời này, lại cũng có lúc nói được câu như thế.
Chưa tới tối.
Anh đã dịu dàng đến tận cùng.
Còn tôi cũng hoàn toàn đáp lại.
…
Bữa tối tôi nhất định tự mình nấu.
Rau xào hơi mặn, thịt kho tàu hơi khét, nhưng Cố Hiển Quân ăn sạch không còn một giọt, ngay cả nước sốt cũng vét hết.
Đang rửa bát, anh ôm tôi từ phía sau, cằm cọ nhẹ lên tóc tôi:
“Mục Tuyền…”
“Ừm?”
“Ngày mai anh được nghỉ.”
Tôi quay lại nhìn anh:
“Muốn đi đâu chơi?”
Anh lắc đầu, chỉ ôm tôi chặt hơn.
Tôi bỗng hiểu ra.
Anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở cạnh tôi, để chắc rằng tất cả những điều này là thật.
“Vậy mai ở nhà gói bánh bao nhé.” Tôi dụi vào má anh, “Anh cán bột, em làm nhân.”
Cố Hiển Quân khẽ “ừ”, hơi thở phả vào tai tôi ấm áp, nhồn nhột.
Khoảnh khắc ấy.
Tôi thầm cảm ơn ông trời cho tôi thêm một cơ hội, để tôi bù đắp tất cả những điều đã bỏ lỡ, để trân trọng người đàn ông luôn đặt tôi lên hàng đầu này.
Ngoài cửa sổ.
Không biết nhà ai đang bật radio phát bài “Ngọt Ngào”.
Giai điệu du dương len lỏi vào gian bếp nhỏ.