Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 9

Anh vừa đi, Trần Kiến Quốc liền nói với tôi:

“Vãn Thu, thu xếp đồ đạc đi.”

“Thu xếp đồ? Đi đâu?” Tôi sững người.

“Đoàn trưởng sắp được điều động.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm.

“Đến một nơi còn gian khổ hơn, nhưng cũng quan trọng hơn. Anh ấy đã xin cấp trên, đưa cả một kẻ què như anh đi cùng.”

Trái tim tôi chợt nhói lên.

“Anh ấy nói,” Trần Kiến Quốc quay đầu nhìn tôi, từng chữ một, “Tiểu Bảo… không thể rời xa em.”

08

Cố Trường Phong sắp được điều đi, và lần này anh sẽ đưa cả gia đình tôi theo.

Tin này còn khiến tôi kinh ngạc hơn cả khi nghe tin Trần Kiến Quốc mất tích trước đây.

“Đi đâu vậy?” tôi hỏi.

“Một đồn biên phòng mới thành lập, ở tận Tây Bắc,” Trần Kiến Quốc nói, “điều kiện khắc nghiệt lắm, nhưng ý nghĩa lớn. Đoàn trưởng sẽ là người chỉ huy đầu tiên ở đó.”

Tây Bắc – gió cát, sỏi đá, hoang vắng chẳng một bóng người.

Tôi nhìn căn nhà nhỏ ấm áp này, nhìn chiếc nôi với con gái đang ngủ say, trong lòng dâng đầy luyến tiếc và băn khoăn.

“Vãn Thu,” Trần Kiến Quốc nắm lấy tay tôi, bàn tay chai sạn vì năm tháng cầm súng, “anh biết chuyện này với em thật không công bằng. Em theo anh đi quân ngũ, chưa được mấy ngày bình yên, giờ lại phải đến nơi gian khổ như vậy.”

Anh dừng một chút, giọng mang theo van nài:

“Nhưng, đoàn trưởng… anh ấy cần chúng ta. Tiểu Bảo cần em. Và đây cũng là cơ hội của anh. Chân anh dù tàn, nhưng anh vẫn muốn mặc quân phục, vẫn muốn góp chút sức cho đất nước. Đoàn trưởng nói, đồn biên phòng cần một người phụ trách hậu cần, anh ấy tin anh.”

Tôi nhìn ánh sáng trong mắt anh – đó là ước vọng cho tương lai, là tình yêu với đời lính.

Tôi còn có thể nói gì nữa?

“Em đi,” tôi gật đầu, “anh đến đâu, em với Niên Niên đến đó.”

Anh ôm chặt lấy tôi:

“Vãn Thu, cảm ơn em.”

Ngày chuyển đi, cả khu quân đội đều ra tiễn chúng tôi.

Chị Lý nắm tay tôi, mắt đỏ hoe, cứ dặn mãi “đến nơi nhớ viết thư về”.

Con người đúng là kỳ lạ, khi phải chia xa mới thấy lưu luyến.

Chúng tôi lên chiếc xe quân dụng chạy về phía Tây Bắc.

Tôi, mẹ chồng và hai đứa nhỏ ngồi ở thùng xe, Trần Kiến Quốc và Cố Trường Phong ngồi trong cabin.

Quãng đường xa xôi, sóc nảy liên tục.

Tôi ôm Niên Niên, còn Tiểu Bảo nằm trên chăn ngay bên cạnh.

Thằng bé như hiểu sắp đi xa, ngoan lạ thường, không hề khóc nháo.

Trong lúc dừng nghỉ, Cố Trường Phong từ cabin xuống, đưa cho tôi một bình nước quân dụng.

“Uống chút nước đi.” Anh nói ngắn gọn.

Tôi nhận lấy bình nước, nhưng anh không rời đi ngay.

Anh nhìn những bông hoa dại lay trong gió sớm, chợt hỏi:

“Em có hối hận không?”

Tôi sững lại, rồi hiểu anh đang hỏi gì.

Tôi lắc đầu, nhìn mẹ chồng đang nói chuyện với Trần Kiến Quốc ở phía xa, lại nhìn hai đứa trẻ trong lòng, khẽ đáp:

“Nhà em ở đâu, em ở đó. Giờ, mọi người… chính là gia đình của em.”

Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

Gió nơi sa mạc thổi tung vạt áo anh, cũng thổi rối cả tóc tôi.

“Đến đó rồi,” anh im lặng một lúc mới nói, “mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Tôi tin anh.

Đồn biên phòng mới còn khắc nghiệt hơn tôi tưởng.

Chỉ vài dãy nhà thấp lè tè đứng chơ vơ trên bãi sỏi mênh mông.

Khi gió nổi lên, cát bay mù mịt, trời đất vàng ệch một màu.

Chúng tôi trở thành “người dân” đầu tiên nơi này.

Cố Trường Phong là chỉ huy cao nhất, bận rộn suốt ngày.

Trần Kiến Quốc trở thành “quản gia” của anh, lo toàn bộ hậu cần, dù chân khập khiễng nhưng ngày nào cũng quay như chong chóng.

Mẹ chồng cùng mấy gia đình đi theo khai khẩn một mảnh đất nhỏ, cố trồng chút xanh trong vùng đất cằn cỗi.

Còn tôi, trở thành “cô nuôi dạy trẻ” cho tất cả.

Không chỉ chăm Niên Niên và Tiểu Bảo, mà còn chăm vài đứa nhỏ khác của các sĩ quan trong đồn.

Chúng tôi lập thành một “nhà trẻ mini”, ngay trong căn phòng lớn nhất nhà mình.

Ngày tháng tuy thiếu thốn, nhưng lại đầy ắp việc và ý nghĩa.

Tiểu Bảo được tôi nuôi dưỡng cẩn thận, càng ngày càng khỏe mạnh.

Bé bám tôi hơn cả bố nó – Cố Trường Phong.

Từ đầu tiên bé gọi không phải “ba”, mà là “mama” ngọng nghịu.

Mỗi lần bé gọi “mama”, Cố Trường Phong chỉ đứng bên, lặng lẽ nhìn, trong ánh mắt vừa có vui mừng, vừa có cảm kích, lại vừa có… một nỗi buồn khó tả.

Anh với tôi, vẫn khách sáo và giữ khoảng cách.

Anh luôn để lại những thứ tốt nhất của đơn vị cho nhà tôi, tự tay thay bóng đèn trước cửa, nhưng ngoài việc vì con, chúng tôi gần như không có cuộc trò chuyện riêng nào.

Anh giống như cây hồ dương già cỗi, im lặng đứng vững giữa gió cát, lặng lẽ bảo vệ vùng đất này, cũng bảo vệ tất cả chúng tôi.

Hôm đó, một trận tuyết hiếm hoi phủ trắng cả vùng hoang mạc, đẹp như cổ tích.

Lũ trẻ phấn khích nô đùa trong tuyết.

Trần Kiến Quốc dẫn vài chiến sĩ đắp một người tuyết to khổng lồ.

Tối đến, mọi người tụ tập bên nhau ăn lẩu, rộn ràng ấm áp.

Ăn xong, cả đám quây quanh lò sưởi trò chuyện.

Trần Kiến Quốc uống chút rượu, nói nhiều hẳn.

Anh khoác vai Cố Trường Phong, lưỡi đã líu:

“Đoàn trưởng… à không, giờ là Sở trưởng Cố! Cả đời này, người tôi khâm phục nhất là anh! Mạng tôi là anh cứu, vợ con tôi cũng nhờ anh mà có! Sau này, anh bảo tôi đi hướng nào, tôi tuyệt đối không dám đi ngược!”

Cố Trường Phong chỉ cười, vỗ vai anh, lấy cốc rượu đổi sang trà.

Tôi nhìn cảnh này, lòng thấy ấm áp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương