Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Cô gái kia không trả lời, vẫn im lặng.

Vì vậy, Lâm Vũ Tường cứ nhìn chằm chằm vào khung chat, do dự mãi.

Anh quá tập trung, đến mức không nhận ra sự hiện diện của tôi, thậm chí không để ý đến cơ thể tôi đang run lên bần bật.

Cuối cùng, Lâm Vũ Tường lại nhắn tin: 【Em đang lo lắng vì Tô Chỉ à? Anh và cô ấy đã không còn thuộc về cùng một thế giới. Sau ngày mai, anh và cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau.】

Đối phương lập tức trả lời: 【Thật sao? Giờ anh là ngôi sao nổi tiếng, định bỏ rơi Tô Chỉ à? Em đây là người thứ ba, chẳng phải sẽ bị chửi chết sao?】

【Chỉ cần chúng ta vui vẻ, cần gì quan tâm đến ánh nhìn của người khác? Hơn nữa, Tô Chỉ ngốc đến mức thảm hại, anh chỉ cần lừa cô ấy là chia tay trong hòa bình, cô ấy sẽ chỉ biết khóc mà quay về quê, không làm loạn đâu.】

Hàm răng tôi bắt đầu run lập cập, nỗi buồn hóa thành cơn giận dữ.

Tôi ngốc đến mức thảm hại, nên anh mới đối xử với tôi như vậy sao?

【Thật ra, từ lâu em đã thích anh rồi. Khi còn học đại học, em cũng định đồng ý với anh, nhưng nhà em yêu cầu bạn trai phải có nhà ở địa phương, khiến em rất khó xử.】

【Đừng lo, ba em đã mua cho em một căn biệt thự, chúng ta có thể sống cùng nhau!】

Trên gương mặt Lâm Vũ Tường hiện lên nét hân hoan khó che giấu, đó là vẻ vui mừng đặc trưng của một người đàn ông khi thành công.

Tôi hiểu rồi, cô gái bên kia chính là Bạch Nguyệt Quang của Lâm Vũ Tường, người anh mơ mộng từ thời đại học.

Cô ấy tên Lương Tuyết, xuất thân giàu có, hoàn toàn vượt trội hơn tôi – một cô gái mồ côi từ thị trấn nhỏ.

Lâm Vũ Tường từng nhắc đến cô ấy, giọng điệu lạnh nhạt, như thể đã buông bỏ từ lâu.

Nhưng ai mà ngờ, anh vẫn lưu số liên lạc của cô ấy, và người đầu tiên anh liên hệ khi phát đạt chính là cô ấy.

Quả nhiên, đàn ông mãi mãi không quên được Bạch Nguyệt Quang trong lòng mình.

Nước mắt trào ra, tôi đưa tay lau đi, không cho phép chúng tiếp tục rơi.

Tiếng động khiến Lâm Vũ Tường giật mình.

Anh quay đầu lại, hoảng hốt như nhìn thấy ma.

Tôi ngồi dậy, bật đèn, dùng giấy lau mũi.

Lâm Vũ Tường chết lặng, sắc mặt trắng bệch xen chút đỏ ửng, hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Tô Chỉ, em đã thấy hết rồi sao?”

“Thấy rồi.” Tôi cười gượng gạo gật đầu.

Sắc mặt Lâm Vũ Tường biến đổi liên tục, lúng túng xen chút giận dữ, rồi đứng bật dậy.

“Anh xin lỗi em, đã biết rồi thì anh cũng không cần nói nhiều nữa.” Anh bắt đầu mặc quần áo, không nói thêm lời nào.

Đúng là kiểu đàn ông điển hình – biến sự áy náy thành tức giận, rồi lấy đó làm cớ để dửng dưng.

Tất cả những cảm xúc ấy trong anh chỉ mất một khoảnh khắc để thay đổi.

“Anh không định giải thích gì sao?” Tôi nhìn thẳng vào anh, như nhìn một thứ gì đó khiến người ta ghê tởm.

Tôi chưa từng nhìn anh như vậy.

Anh từ dửng dưng chuyển sang giận dữ, quát lớn: “Giải thích cái gì? Người ta phải đi lên, nước phải chảy xuống. Anh vất vả lắm mới có được chỗ đứng này, em bảo anh quay lại sao?”

“Em không muốn anh quay lại, nhưng anh có thể đưa em cùng tiến về phía trước.”

Năm năm bên nhau, tôi chẳng lẽ không xứng cùng anh bước lên đỉnh cao?

Lâm Vũ Tường bặm môi, lạnh lùng nói: “Ba mẹ anh nói không muốn có một cô gái mồ côi làm con dâu, anh cũng không có cách nào khác.”

“Rõ ràng ba mẹ anh từng nói, chỉ cần là người anh thích thì ai cũng được.” Đây là điều tôi từng nghe thấy trong cuộc phỏng vấn trên mạng.

Lâm Vũ Tường càng thêm giận dữ, đá mạnh vào tủ quần áo.

“Đủ rồi! Em chẳng phải chỉ muốn trèo cao, muốn có tiền sao? Đồ ham tiền!” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ, như thể đang dùng dao đâm vào tim tôi.

Tôi cứng họng, thì ra trong mắt anh, tôi là người như thế.

Nếu tôi ham tiền, tôi đã rời bỏ anh từ lâu, thậm chí còn có thể lên xe của những kẻ theo đuổi giàu có, bỏ lại anh cùng chiếc xe đạp cũ nát.

Tôi cũng có thể nhận lời sắp đặt của chủ nhà, gả cho cháu trai của ông ấy – người có cửa hàng buôn bán.

Nhưng tôi đã không làm thế, thậm chí không bao giờ nhắc đến chuyện đó trước mặt Lâm Vũ Tường, chỉ vì sợ anh buồn.

“Không nói được lời nào rồi phải không? Tôi đã vạch trần ý đồ của cô rồi.” Lâm Vũ Tường đắc ý, không còn chút áy náy nào.

Tôi mỉa mai: “Rốt cuộc là ai bị vạch trần, tự anh rõ hơn ai hết.”

Anh vừa nghe liền nổi giận, chỉ tay ra cửa: “Câm miệng! Tôi vốn định cho cô một kết thúc tử tế. Đã muốn làm loạn, thì cút ngay! Đừng quên căn nhà này là do tôi thuê!”

4

Tôi khoác chiếc áo khoác cũ, đội mũ, rồi bước ra khỏi căn phòng trọ.

Cửa phòng đóng sầm lại sau lưng, âm thanh chói tai vang lên.

Tiếng đóng cửa ấy đã chấm dứt hoàn toàn mối tình năm năm giữa tôi và Lâm Vũ Tường.

Thật nực cười.

Suốt thời gian qua, tôi lại không nhận ra mùi hôi thối tràn ngập quanh mình, mãi đến lúc này mới hiểu.

Xung quanh tối đen như mực, đèn cảm ứng trong hành lang đã hỏng từ lâu.

Hàng xóm đã yên giấc, có hai hộ có con nhỏ, ngày thường vẫn gọi tôi là chị.

Tôi đứng trong bóng tối, hít hít mũi, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Tôi không khóc lóc om sòm, không muốn làm phiền bọn trẻ.

Tôi tự hỏi, phải chăng mình đã quá hiền lành đến mức ngu ngốc.

Tôi quay người, chậm rãi đi xuống lầu, đến gần cửa, gió lạnh thổi qua khe cửa, lạnh buốt thấu xương.

Tôi đẩy cửa bước ra ngoài, đi được mấy bước thì chợt nhớ ra điều gì đó nên quay lại.

Không phải vì lạnh, mà là vì quên mang theo thứ quan trọng.

Dưới khu để đồ tầng trệt, có chiếc xe đẩy bán trà chanh của tôi, cùng với những chai lọ đủ loại.

Đó là kho báu của tôi.

Tôi đẩy chiếc xe ấy, bước vào màn đêm lạnh buốt.

Theo thói quen, tôi đi về phía chợ đêm ở phía đông – nơi tôi thường đến.

Vào mùa hè, tôi từng ở đó đến tận sáng mới thu dọn hàng.

Khi đến chợ đêm, tôi mới nhận ra, trong tiết trời lạnh như thế này, mình đến đây làm gì?

Tôi đứng đó một lúc, một chiếc xe tải lớn đỗ sát bên cạnh tôi, tài xế thò đầu ra khỏi cửa: “Em gái, có đồ uống nóng không?”

Tôi lắc đầu, không mang theo.

Anh ta thất vọng định rời đi, rồi lại vẫy tay gọi tôi: “Em gái, lại đây một chút.”

Tôi bước tới gần, anh ta nhìn tôi chằm chằm, lấy ra một tờ giấy.

“Em gái, nốt ruồi nơi khóe mắt phải của em có từ nhỏ không?”

Tôi gật đầu.

Anh ta lại hỏi: “Em quê ở đâu?”

“Mậu huyện.”

“Trời ơi!” Tài xế nhảy xuống xe đầy kích động.

Anh ta tiến gần hơn, nhìn tôi rồi đưa tờ giấy cho tôi: “Nhìn này, ông chủ này đang tìm con gái, chính là cô gái mất tích ở Mậu huyện, có nốt ruồi nơi khóe mắt phải.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương