Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Đọc một lúc, ta nghe chàng đọc:

“Tĩnh nữ kỳ thư, thùy ngã vu thành ngu.”

Ta giật mình ngẩng đầu lên.

Bùi Xuân Sơn nhận ra phản ứng khác lạ ấy liền hỏi ta làm sao vậy.

Ta bước tới chỉ vào trang sách chàng vừa đọc.

Chàng đọc lại một lần nữa.

Càng nghe ta càng cảm thấy giống với tên mình – “Tĩnh Thư.”

Ta vui mừng chỉ vào câu thơ đó rồi chỉ vào mình.

Chàng suy nghĩ một lát rồi bừng tỉnh:

 “‘Tĩnh nữ kỳ thư’ là tên nàng phải không?”

“Là ‘Tĩnh Nữ’ sao?”

Thấy ta lắc đầu, chàng lại nói:

“Là ‘Tĩnh Thư’ đúng không?”

Ta gật đầu, cười đến nỗi mắt cong lại thành vầng trăng khuyết.

Cuối cùng chàng cũng biết tên ta, không còn phải gọi một tiếng “cô nương” xa lạ nữa.

Bùi Xuân Sơn cũng vui vẻ mà gọi liên tục:

“Tĩnh Thư! Tĩnh Thư!”

Chàng hỏi ta:

“Ta nhớ phụ thân nàng không biết chữ, chẳng lẽ ông nhờ người khác đặt tên cho nàng sao?”

Ta gật đầu, lấy túi tiền ra rồi viết hai chữ “thư sinh” lên giấy.

Bùi Xuân Sơn nói:

“Ta hiểu rồi, là phụ thân nàng bỏ tiền tìm một thư sinh đặt tên cho nàng, đúng không?”

Đúng vậy.

Khi ta bảy, tám tuổi, đại ca thường nhắc lại chuyện này.

Hắn trách phụ thân rằng nhà mình nghèo như vậy, từng đồng từng xu phải dùng đúng chỗ, sao lại vì một đứa con gái mà lãng phí.

Khi ấy, phụ thân ngậm tẩu thuốc, cười điềm nhiên:

“Có gì đâu, tên này theo con bé cả đời, tốn chút tiền cũng đáng mà.”

Đáng tiếc, sau này ta lại trở thành kẻ câm, ngoài phụ mẫu, chẳng ai giới thiệu với người khác rằng ta tên là “Tĩnh Thư,” là “Tĩnh Thư” trong câu “Tĩnh nữ kỳ thư.”

Bùi Xuân Sơn chăm chú nhìn ta, rồi nắm lấy tay ta và nói:

“Tĩnh Thư, phụ thân nàng đặt cho nàng cái tên này, chứng tỏ ông rất yêu thương nàng.”

Ta gật đầu.

Chàng lại nói:

“Nàng vốn dĩ là người đáng được yêu thương, đáng được nâng niu, không nên tự coi thường bản thân.”

“Dù tương lai thế nào, nàng vẫn là một cô nương tốt, nàng xứng đáng được đối xử tử tế.”

“Tĩnh Thư, ta sợ dẫn nàng đi lại kéo nàng vào một bể khổ khác.”

“Ta chẳng biết ngày mai ra sao, nếu ta mất đi, nàng biết làm thế nào để tự lo cho mình…”

Nước mắt ta trào dâng, không dám nhìn vào đôi mắt sáng như sao của y.

Chàng ấy, rõ ràng vẫn đang sống, nhưng lúc nào cũng lo lắng về những ngày ta không có chàng bên cạnh.

Chàng sợ ta rời xa chàng, lại càng sợ ta không thể rời xa chàng.

Nên ta hiểu nỗi trăn trở đột ngột của chàng lúc này.

Ta xoay mặt chàng lại để chàng nhìn ta viết chữ.

Ta dựa theo sách trong tay chàng, viết tên mình trước, sau đó viết thêm:

“‘Tĩnh Thư hữu nhĩ túc hĩ.’”

Chàng chỉ liếc qua rồi cũng quay mặt đi, giấu nhẹm ánh mắt đỏ hoe.

Nói đến chủ đề này, ai lại chẳng cảm thấy cay nơi khóe mắt.

Nhưng ta thật lòng muốn nói với chàng, năm ấy, khi chàng muốn đưa ta đi ta đã sẵn lòng đồng ý.

Chàng không chỉ cho ta hy vọng sống, mà còn cho ta dũng khí để sống tiếp.

Ta rất biết ơn, chỉ cảm thấy cả đời này chẳng thể báo đáp hết ân tình của chàng.

Muốn đối tốt với chàng còn không kịp, sao có thể trách hận chàng.

Giống như hai câu thơ chàng đọc cho ta nghe:

“‘Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã.

 Ngã tâm phỉ tịch, bất khả quyển dã.’”

Ta vòng ra phía sau bàn, nhẹ nhàng ôm lấy chàng trai đang len lén lau nước mắt.

Ngoài sân, hoa mai sáp nở rộ chào đón năm mới – một khởi đầu mới đầy mong ước.

06

Bùi Xuân Sơn nói, vì tên của ta được lấy từ Kinh Thi, vậy thì cũng sẽ chọn một câu thơ trong đó để đặt tên cho tiểu muội.

Chàng đọc:

“Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”

Vậy là tiểu muội sẽ được đặt tên là “Thanh Uyển.”

Ta lẩm nhẩm trong lòng:

“Thường Thanh Uyển, Thường Thanh Uyển, ý nghĩa thật hay, lại dễ nghe.”

“So với những cái tên như Chiêu Đệ, Phán Đệ, Kiều Kiều, Hương Hương đúng là tốt hơn nhiều.”

Sau tiết xuân, Bùi Xuân Sơn đóng quân tại doanh trại thường xuyên hơn, nhưng mỗi tháng vẫn có vài ngày được về sum họp với chúng ta.

Mỗi lần về, chàng luôn mang theo những túi lớn túi nhỏ, khi thì vật dụng trong nhà, khi thì đồ đạc dành cho ta và tiểu muội.

Trong những ngày khó khăn ấy, chàng vẫn có thể làm hai chiếc khóa vàng nhỏ và tặng mỗi người chúng ta một chiếc.

Khi đeo cho ta, chàng cười làm mắt cong như lưỡi liềm:

“Khóa trường mệnh, khóa bình an xua tà trừ ác. Lúc nhỏ mẫu thân ta cũng làm cho ta một cái.”

Ta cũng âm thầm mua vài tấm vải dạ và bố gai, học hỏi từ nhiều người rồi tự tay làm cho chàng một chiếc áo giáp mềm, hy vọng khi chiến đấu có thể bảo vệ chàng phần nào.

Mỗi khi có chút tiền dư từ quân lương chàng đều đưa hết cho ta.

Ta chăm chỉ học chữ, đến cuối năm ấy đã có thể viết cả câu hoàn chỉnh.

Ta viết cho chàng xem:

“Chàng nên giữ lại một ít cho bản thân, mua quần áo, uống rượu tiêu khiển.”

Như thường lệ, Bùi Xuân Sơn nhét tiền vào túi ta, cười nói:

“Quần áo nàng không làm đủ cho ta sao? Mỗi mùa đông đã khâu ba bộ.”

“Bao nhiêu việc trong nhà thế này, nàng làm lúc nào vậy?”

Ta mỉm cười, lặng lẽ tận hưởng lời khen ngợi của chàng.

Chàng tiếp tục nói:

“Còn về uống rượu tiêu khiển, ta thấy ở nhà cùng nàng nấu trà, đọc sách thú vị hơn nhiều.”

Nghe vậy, ta lại nhớ tới một câu thơ chàng từng đọc, liền xoay người tìm trên giá sách.

Nhưng không biết từ khi nào chàng đã theo sau, bàn tay to lớn vươn qua cùng ta giữ gáy sách.

“‘Đổ thư tiêu đắc phát trà hương, đương thời chỉ đạo thị tầm thường.’”

Khi ta lật đúng trang đó, y liền đọc ra một cách ăn ý.

Chàng vòng tay ôm lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai.

“Tĩnh Thư, ta chưa từng coi những ngày tháng này là điều tầm thường.”

“Toàn gia ta chết trong chiến loạn, ta sống lay lắt đến nay, không nhà cửa như người mất hồn.”

“Phụ thân nàng từng chắn cho ta một mũi tên trên chiến trường, cứu mạng ta.”

“Khi ta đưa nàng đi, ta vốn định tìm cho nàng một gia đình tốt để trả ơn phụ thân nàng.”

“Nhưng ta nhìn nàng và tiểu muội mỗi ngày, thấy hai người nằm bên nhau ngủ say trong xe ngựa như vợ và con ta vậy, ta liền nảy sinh tư tâm.”

Ta ôm chặt lấy chàng như đang vỗ về tiểu muội, dịu dàng vuốt lưng chàng từng chút một.

“Tĩnh Thư, ta từng nghĩ mình sẽ cô độc cả đời, chết trên chiến trường cũng chẳng sao.”

“Ai ngờ lại được trời xanh thương xót, đưa nàng và tiểu muội đến bên ta. Đó là phúc phận của ta.”

Ta dùng ngón tay vẽ lên lưng chàng từng nét từng nét:

“Thiếp cũng vậy.”

Ta đỡ chàng ngồi dậy, ngước nhìn vào mắt chàng mà không chớp lấy một lần.

Thấy chàng ngơ ngác, ta khẽ kiễng chân và đặt lên môi chàng một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.

“Tĩnh Thư…” Giọng chàng khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng.

Ta vội xấu hổ chạy đi, ngồi quay lưng về phía chàng trên giường, ôm lấy tiểu muội để che giấu trái tim đang đập thình thịch.

Bùi Xuân Sơn còn bối rối hơn ta, chàng mãi không cất được quyển sách vào giá, thậm chí còn làm rơi thêm mấy cuốn sách bên cạnh.

“Ta, ta sẽ dọn ngay,” ta rõ ràng không nói lời nào nhưng chàng lại luống cuống như vừa bị trách mắng, “rồi ta ra quét sân, múc thêm mấy thùng nước nữa.”

Nhìn bóng dáng chàng bận rộn tới lui thì tiểu muội bật cười khanh khách, ta cũng không kìm được mà hôn lên má bé. 

Đêm ấy, tuyết phủ kín sân, hương mai thoang thoảng trong ánh trăng.

Ta lấy hết dũng khí đẩy chàng nằm xuống giường.

Áo chàng đều do ta khâu nên ta chỉ khẽ chạm đã tháo được quá nửa.

Chàng hoảng hốt quấn chăn chạy đến góc giường.

Thấy ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt rưng rưng, chàng lại vội vàng lắp bắp giải thích:

“Tĩnh Thư, nàng đừng hiểu lầm. Là thím Trịnh nói, nàng giờ còn yếu quá, sợ sinh con sẽ để lại bệnh.”

“Đợi tiểu muội lớn thêm chút nữa, đợi ta nuôi nàng khỏe thêm chút nữa, được không?”

Ta bình tĩnh lại, nhớ tới mẫu thân ta vì khó sinh mà mất.

Ta cũng sợ nên bèn nhích tới, kéo góc áo chàng.

Bùi Xuân Sơn còn định né tránh thì bị ta trừng mắt dọa nạt mới ngoan ngoãn để ta mặc lại áo trong cho chàng.

Trên ngực chàng có một vết sẹo dài, ta nhìn mà không kìm được dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào.

Chàng liền nắm lấy tay ta, thở hắt ra thật mạnh:

“Tĩnh Thư, ngứa…”

Ta nhìn chàng đầy xót xa nhưng chàng chỉ cụp mắt, cười nhẹ:

“Ta da dày thịt chắc, nàng đừng coi thường ta.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương