Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

06

Bùi Văn Khanh khoác một thân giáp trụ, dẫn binh chờ ta ngoài cổng thành.

Thiếu tướng quân buộc tóc đuôi ngựa thật có sức quyến rũ vô song, nhưng lúc này ta không có tâm trí thưởng lãm.

Giây phút này, nam nhân chỉ làm chậm tốc độ rút đao của ta mà thôi.

Quãng đường hơn 10 mấy ngày để đến Lĩnh Nam bị ta ép xuống còn một nửa.

Kế đó, đắp đê xây đập, mở kho lương, giữ cho mọi việc ổn thỏa.

Ta không dám tham công, lại len lén vét sạch “kho nhỏ” để trợ giúp.

Tất nhiên, ta vét tiền của ca ca mình.

Dù sao danh nghĩa cũng là tên huynh ấy.

Cuối cùng 3 tháng sau, Lĩnh Nam đã khởi sắc phồn thịnh.

Đêm xuống, Bùi Văn Khanh đến phòng giúp ta đấm lưng bóp vai.

Xoa một lúc, bàn tay y lại chẳng đứng đắn chút nào.

“Nương tử, nạn đã qua, dân chạy nạn cũng an trí vẹn toàn rồi.”

Ta nghiêng đầu khẽ. “Ừ, vậy thì việc chàng sờ ta có liên quan gì?”

“Phu quân của nàng đã nhịn gần 4 tháng, hơn 120 ngày rồi, nương tử có biết ta đêm nào cũng thao thức khó ngủ không?” Bùi Văn Khanh chẳng còn vẻ nghiêm nghị lúc ban ngày giám sát công việc, y làm bộ tội nghiệp trước mặt ta.

Từ nhỏ ta có một điểm tốt, chính là rất thẳng thắn.

“Chàng mất ngủ là vì ban ngày ta coi chừng chàng, đêm đến chàng còn phải ‘coi chừng’ người khác. Chàng cũng đâu thể ngồi đấy ngủ.”

Bùi Văn Khanh nhất thời á khẩu.

Tiếp tục xoa bóp, ta hạnh phúc chìm vào giấc mộng.

Và y chẳng đạt được ý nguyện.

Đêm thứ 2, Bùi Văn Khanh lại tới, khoác bộ gấm bào đẹp nhất hiện nay, trông hệt con công trống đang cầu phối.

Ta vừa khước từ, y khẽ kéo một cái, y phục cứ thế lộng lẫy rơi xuống!

Lộ ra bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn.

Nào là ngực, là bụng, quả thật không hợp cho thiếu nhi…

Chả trách thuộc hạ bảo với ta rằng hôm nay Bùi Văn Khanh lén mời nam hoa khôi của Nam Phong Quán ra tửu lâu, thì thầm hơn một canh giờ, lúc đi còn mang theo bộ gấm bào.

Thì ra y học mấy chiêu mê hoặc hồ ly này.

Vụng về quá đỗi.

Thôi thì y chịu tốn công sức vì bổn tiểu thư là được.

Hôm nay, xin chúc mừng nam nhân này, sắc dụ đã thành công!

Gần tảng sáng, ta đẩy nhẹ Bùi Văn Khanh, dường như y vẫn chưa thỏa.

Ta khóc lóc: “Hu hu hu, mỹ sắc hại người…”

07

Kẻ đến kinh thành trước ta và Bùi Văn Khanh lại là… loạt tin đồn chấn động về ca ca ta với Bùi Văn Khanh.

Vì hiện tại ta đang giả làm ca ca.

Mặc dù lúc dọn dẹp hậu quả thiên tai, đêm nào Bùi Văn Khanh cũng lẻn vào phòng ta, song đôi lúc cả hai vô ý để lộ vẻ thân mật, khiến người ngoài hiểu lầm ca ca ta và Bùi Văn Khanh lằng nhằng bất minh.

Đừng hỏi vì sao ta ở Lĩnh Nam vẫn biết được chuyện kinh thành.

Vì ca ca ta lại viết thư, chẳng khách sáo gì, vừa mở đầu đã tung “vương bài”:

[Tạ Tri Tuyết, giải thích ngay: ‘Tạ Đại Lang có phu quân là hiền huynh’ nghĩa là cái quỷ gì!!!]

Cả bức thư hơn 1000 chữ, mắng mỏ một cách hết sức chân thật rõ ràng.

[Ta không muốn nói đến chuyện ngươi và Bùi Văn Khanh, nhưng tại sao lời đồn biến ta thành kẻ nằm dưới!]

[Giang hồ còn đồn cái gì mà “một phu một thê,” một người làm thê, một kẻ làm phu… kinh thế hãi tục!]

[Rốt cuộc ngươi đã làm gì!]

Ta còn chưa kịp hồi âm, thì đã nhận thêm một bọc đồ từ tay mẫu thân, do con khuê mật bỏ trốn – Bùi Văn Nguyệt – gửi tới.

[Trời ạ, rốt cuộc ca ca ngươi là ‘tức phụ’ của ca ca ta, hay ca ca ta mới là ‘tức phụ’ của ca ngươi?]

Bên trong có một quả dưa và mấy cuốn thoại bản hot nhất ở kinh thành.

Chân thành quá mức, ta vừa gặm dưa vừa đọc sách.

«Bạo đạo tướng quân hận không buông»

«Tướng quân, đừng mà, ta là muội phu của chàng»

«Trùng sinh: Ca ca và muội muội tranh giành phu quân»

«Nhiên Đông»…

Xem chừng công – thủ rõ ràng.

Đúng là khổ vì chiều cao kém.

Cũng có loại tà môn, như «Vị tướng quân 8 thước, vì tình, nguyện làm kiều thê», trong đó tạo hình cho Bùi Văn Khanh thành kẻ lưỡng tính.

Hòng hiểu thấu chân lý ái tình, ta đọc kỹ từng chữ.

Đọc nửa chừng mặt vừa vàng lại vừa xanh, nhưng hấp dẫn vô cùng, hận rằng tác giả không ra chương mới ngay tức thì.

Được một lúc, sách đã bị giật mất.

Ngước mắt lên, ta chạm phải nụ cười lạnh trên gương mặt Bùi Văn Khanh.

Giả chết giờ còn kịp không?

Y dùng hành động cho ta biết: Không kịp.

Y mô phỏng y hệt trong sách, trói ta lên giường.

Che mắt ta, rồi tự đọc mấy đoạn nóng bỏng đến mức đỏ bừng tai.

Chợt y ghé sát, hơi thở phả vào mặt ta, nóng khiến ta bối rối.

“Nương tử, nàng có biết vài trò trong sách, chúng ta hoàn toàn có thể thử một phen không…”

Bùi Văn Khanh thậm chí còn biết cách linh hoạt biến hóa.

Đến nửa đêm, cả thân lẫn hồn ta như dập dềnh trong sóng biển.

Ta rơi lệ thầm than, mấy chiêu này đúng là “bà lão leo lầu, không phục không được.”

Mà ta thật “không bệnh mà tự đi tìm thuốc” – tự làm tự chịu.

08

Về kinh dâng sớ, được luận công ban thưởng xong, ta ngồi trên hòn non bộ trong phủ, ngẫm nghĩ các tin đồn ở kinh thành.

Phát hiện trong 4 tiểu bối của hai nhà Tạ, Bùi, dù đồn thế nào cũng chẳng ai đồn đến ta.

Thật tuyệt.

Đương sự an nhàn ẩn mình.

Ta vui quá, còn ăn thêm 2 bát cơm.

Thấy bụng ta phồng lên, cặp mày thanh tú của Bùi Văn Khanh nhíu lại.

“Tuyết Nhi, ta đã cẩn thận hết mức rồi. Tiểu muội còn chưa về, chúng ta chưa được công khai hôn sự. Người ngoài nhìn vào, tưởng nàng chưa cưới mà đã có mang, ảnh hưởng thanh danh lắm. Ta không màng họ nói gì về mình, chỉ sợ họ nói nàng thôi.”

Y lo vẫn quá nhiều.

Sau cùng, đại phu dùng 3 câu khiến Bùi Văn Khanh phải chi bạc:

“Ăn nhiều quá.”

“Ăn ít lại.”

“Trả tiền khám.”

Ta cười suốt 3 ngày.

Đến ngày thứ 4 thì cười chẳng nổi, vì dân gian lại lan tin đồn mới:

Nói rằng nữ nhi nhà họ Tạ gặp gỡ Hoàng đế đang vi hành lúc dạo chơi, đôi bên nảy sinh tình cảm, nàng sắp vào cung làm chủ Trung Cung.

Phụ thân ta chỉ là Hộ Bộ Thượng Thư, ái nữ nhà ông ấy sao có tư cách lên ngôi Hoàng Hậu?

Hơn nữa, ông chỉ có một cô con gái duy nhất là ta.

Chẳng lẽ lại có con riêng?

Mạch suy nghĩ bị cắt ngang.

Phụ mẫu trong nhà sắp diễn tiết mục “gà bay chó sủa” bản thật.

Một quả trứng bay vèo tới, may mà Bùi Văn Khanh nhanh trí kéo ta lánh lên nóc nhà.

Ta và y ngồi trên mái ngói hóng kịch vui.

Mẫu thân đuổi tới, vung liền 5 roi như chớp giật.

“Ông ở ngoài còn có đứa con gái nào khác hả?”

Phụ thân ôm đầu, chui lủi tứ phía.

“Phu nhân, toàn tin vịt, cả đời ta chỉ có mình nàng.”

“Vậy có khả năng bọn họ đang nói đến Tri Tuyết?”

Ta trợn tròn mắt, bất đắc dĩ giơ tay.

“Thứ nhất, hiện nay con đang là Tạ Đại Lang Tạ Tri Phong, không phải Tri Tuyết.

Thứ hai, con…”

Ta chưa nói xong, chỉ mới liếc mắt về phía Bùi Văn Khanh.

Mẫu thân đã hiểu.

Chàng trai này, “bình dấm chua” số 1 triều ta, sao để ta có gian tình bên ngoài.

Phụ thân vỗ trán, phán một câu động trời:

“Nếu không phải Tri Tuyết, vậy thì Tri Phong.

Ôi chao, trời ơi.

Tạ gia phát đạt rồi! Chức Tể Tướng sắp đến nơi!”

Vừa nói, ông vừa dập đầu hai cái.

Ta tưởng phụ thân nói đùa.

Hóa ra đêm đó, ca ca ta đang bị nhốt trong thư phòng đọc sách liền bị lôi ra tắm rửa, gói ghém, đưa thẳng vào cung.

Người làm cha như thế, ai dùng cũng phải đánh giá 5 sao, chỉ là chia thành 5 lượt cộng lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu ca ca ta làm nam hoàng hậu thì có trăm lợi mà không một hại.

Hơn nữa, ta có thể đường đường chính chính làm quan với thân phận nữ nhi, lại có phụ thân làm Thượng Thư.

Cuộc đời đúng là nhẹ như trở bàn tay.

Ta hào hứng đến mất ngủ, viết luôn 1 vạn chữ lên kế hoạch cho sự nghiệp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương