Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hắn muốn bày trò “cưỡng bức ái tình,” ép chúng ta phải diễn cảnh “đại lao,” nếu không thì sẽ “đi đại lao” thật.

Đúng là “tiến thoái lưỡng nan”.

Bình thường ta hay hô hào: “Tình tỷ muội là trên hết,” vậy mà cũng phải đắn đo mất 3 giây, rồi tự dặn “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết,” phận làm thần tử, phải san sẻ cùng bệ hạ.

Thế là, ta trở tay bán đứng luôn Bùi Văn Nguyệt.

“Bệ hạ, thần chọn diễn cảnh vào đại lao.”

Tiểu Hoàng đế hài lòng gật đầu, lại ngó về phía Bùi Văn Khanh.

Bùi Văn Khanh hành lễ.

“Bệ hạ cũng biết đấy, xưa nay ở phủ họ Bùi, phu nhân làm chủ.”

Tiểu Hoàng đế càng thêm hài lòng.

Trong đôi mắt còn non trẻ ấy, lóe lên nét “tự cho mình là thông minh,” nhưng kỳ thực là “cưỡng cầu tình yêu” chẳng thành.

Trong ngục, ta phàn nàn với Bùi Văn Khanh.

“Chàng bán muội muội nhanh quá đấy.”

Hoàng đế cẩu tặc kia muốn trò diễn chân thật, bắt ta và Bùi Văn Khanh mặc áo tù thật sự.

Tiết xuân vừa ấm lại vừa lạnh, ta vốn sợ rét từ bé, bèn khẽ co ro.

Bùi Văn Khanh trông thấy, liền ôm ta vào lòng.

Ấm áp như vùi mình trong chăn, ta không nhịn được, cọ cọ đôi chút.

Y bật cười khẽ.

“Phu nhân cũng bán nàng ấy đâu có chậm.”

Kỳ thực, tâm ý của Bùi Văn Nguyệt, ta và Bùi Văn Khanh đều tỏ tường.

Nếu muội ấy cam tâm ở lại trong cung, tức muội ấy cũng có chút tình ý với tiểu Hoàng đế.

Còn vì sao chưa đồng ý?

Chắc là Bùi Văn Nguyệt sợ bằng lòng quá sớm, Hoàng đế sẽ chẳng trân trọng.

Chúng ta đành “hy sinh” để làm một quân cờ trong ái tình của hai kẻ đó.

Bằng không, không chịu “hy sinh,” lại sẽ bị ép phải “hy sinh.”

Đúng là số mệnh khốn kiếp.

Giữa chốn ngục tối, giường cũ chông chênh, ta rúc trong lòng êm ái ấm áp.

Trí óc chưa kịp mắng xong, chợt nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên cạnh.

“Sao chỗ nào cũng có hai đứa bọn ngươi thế?”

Quay đầu nhìn, hóa ra phạm nhân xà lim kế bên… là ca ca ta.

Ta nhịn không nổi, cười đã đời mới cất tiếng.

“Ca ca, huynh lại phạm tội gì vậy?”

Ca ca nghiến răng ken két, cắn lần nữa mới nói được:

“Con tiện nhân Bùi Văn Nguyệt kia nói với bệ hạ rằng vẫn còn vương vấn ta.”

“Thế là bệ hạ bới tội, nhốt ta nơi này 7 ngày!”

“Mà ta với ả có tình cảm gì đâu?”

“Ta oan uổng quá, trời cao ơi!”

Quả thật ca ca ta đúng là kẻ “đi qua bên cạnh mọi mối tình của thế gian.”

Đời sau gọi huynh ấy là “bảo an ái tình.”

12

Ca ca ta mãn hạn ra tù, nhưng Bùi Văn Nguyệt vẫn chưa gật đầu.

Ta và Bùi Văn Khanh tiếp tục “đóng quân” ở cái đại lao trống trải này.

Có lẽ do tình cảnh, cũng có lẽ vì xúc cảm, ta ngồi trong lòng Bùi Văn Khanh, bắt đầu hỏi han đủ thứ.

“Khi nào thì chàng bắt đầu có cảm tình với ta?”

Bùi Văn Khanh ngẫm rất lâu, mới chậm rãi đáp:

“Có lẽ do tiểu muội ta thường khen nàng, khen nhiều khiến ta muốn gặp thử.”

“Gặp rồi, lại tự hỏi trên đời sao tồn tại một nữ tử thú vị như thế?”

“Rồi về sau, chỉ muốn chiếm làm của riêng.”

Ta rất ưng câu trả lời này, ý nghĩ tiếp theo lập tức nảy ra.

“Thế vì sao chàng không trực tiếp đến cầu hôn ta?”

Bùi Văn Khanh búng nhẹ má ta.

“Vốn ta muốn đợi thêm công lao chiến trận nữa rồi mới rước nàng.”

“Nhưng năm ấy ta diệt địch hăng quá, khiến địch sợ chẳng dám xâm phạm.”

“Thành thử thôi đành để thiên hạ được thái bình, ta lại nghĩ chậm rãi tiến hành cũng tốt.”

“Ai ngờ danh ‘Sát Thần’ rền vang khắp nơi, khi ấy mỗi lần nàng gặp ta đều lánh mặt.”

Ta không dám cắt ngang.

Không phải ta e sợ, mà dạo ấy, ta chỉ mải mê “thèm” dáng vóc của y, nhìn y là mặt ta đỏ.

Bùi Văn Khanh chẳng hề chú ý nét khác thường của ta, vẫn chìm trong hồi ức.

“Nhưng ông trời thương ta, trao cho ta một cơ hội lớn.”

“Ta tự nhủ, nếu không nắm lấy thì chẳng phải bậc nam nhi. Vậy nên ta đến.”

“Thế còn Tuyết Nhi, là bị hoàn cảnh ép buộc, hay trong lòng nàng thật sự gợn chút rung động?”

Y đưa tay ta đặt lên ngực mình, để ta cảm nhận nhịp tim nóng hổi.

Tựa như chân tình cũng bừng lên từ đó.

Ta nhớ năm ta 15, dự yến trong cung, lạc đường nơi hậu cung.

Trời càng lúc càng tối.

Hôm ấy ta vừa xem qua «Truyện ma quỷ trong cung», mèo kêu một tiếng, khiến ta liên tưởng vô số cung phi yêu mèo mà chết oan.

Nước mắt chực trào.

Nhưng một thiếu niên đã tìm được ta.

Có lẽ là ca ca của Bùi Văn Nguyệt.

Khi thấy ta, y thở phào.

“Mọi người đang đi tìm nàng.”

Khi ấy y đã là thiếu tướng quân có chút tiếng tăm, ngày thường sát khí đằng đằng.

Mà đêm đó, y vô cùng dịu dàng trấn an ta:

“Không sao đâu, đừng sợ.”

“Ca ca đưa nàng về.”

Ta nắm góc áo y, băng qua lối ngoằn ngoèo, qua lầu đài đình tạ.

Chốc chốc đom đóm bay lên, lại chớp tắt trong lùm cây.

Dưới ánh trăng, ta thầm nghĩ, nếu được cùng y đi hết đời cũng tốt quá.

Nhưng quân công của y càng ngày càng dày, không ít nữ nhi kinh thành đều để ý đến nam tử tuấn tú tựa chi lan ngọc thụ này.

Ta bắt đầu lo lắng, được mất bất an.

Đóng cửa nhốt mình nửa tháng.

Cuối cùng, ta nghĩ thay vì day dứt chờ đợi tấm chân tình mông lung, thà lấy đọc sách làm vui.

Cứ thế, ta giấu kín mối cảm mến.

Có lẽ thấy ta nín lặng quá lâu, Bùi Văn Khanh sốt ruột khẽ gọi:

“Tuyết Nhi.”

Ta trả lời.

“Ta thích chứ.”

“Cớ gì lại không thích?”

“Nếu không thích, đâu thuận tình gả cho chàng ngon lành như vậy.”

Phía xa, tiếng pháo trúc vang rền, Bùi Văn Khanh thăm dò cúi lại gần, cuối cùng đặt lên môi ta nụ hôn.

Đúng lúc môi lưỡi quấn quít, ca ca ta lại tru tréo giữa nhà giam.

“Hai người đang làm cái gì thế?”

Ta còn chưa kịp đáp, huynh ấy đã tự cúi đầu lẩm bẩm.

“Chậc, lại quên mất hai kẻ này đã thành hôn rồi.”

Ngục tốt bảo với ta:

“Tạ đại nhân, ca ca của ngài bị nhồi cả bảy ngày cẩu lương, ra khỏi ngục liền đốt pháo trúc ăn mừng trước cửa đại lao, nên lại bị giải vào đây.”

Gã còn nhắc ca ca ta:

“Cửa nhà lao là nơi cấm đốt pháo, phạt theo luật, giam 3 ngày.”

Ta cười muốn rách cả miệng.

Ta còn ra khỏi đây sớm hơn ca ca ta – kẻ dân thường không mấy ý thức kia – vì Bùi Văn Nguyệt đã gật đầu.

Khuê mật thành Hoàng hậu, ta bèn được phen “một người đắc đạo, gà chó cùng lên trời.”

13

Về sau, có một ngày ta vào cung bầu bạn với Bùi Văn Nguyệt.

Muội ấy len lén kể:

“Tỷ có biết vì sao sau lễ cập kê, không ai dám đến cầu hôn tỷ không?”

Lúc ấy ta đang chiến đấu với con cua tiến cống từ Nam Hải.

Ta ngẩng lên khỏi đống thịt cua, trả lời:

“Vì ta quá khác người chăng?”

Bùi Văn Nguyệt lộ vẻ “hận sắt chẳng thành thép,” gõ trán ta.

“Tỷ quả thật là ngây thơ. Tỷ dù có khác người, vẫn là tiểu thư phủ Thượng Thư, trên đầu còn có ca ca làm Thị lang. Vẫn khối kẻ mon men cầu hôn chứ. Nghĩ lại xem.”

Con cua này ngon tuyệt, thêm ngự trù ra tay, mùi vị ngây ngất.

Ta vừa ăn vừa lơ đễnh.

“Chắc tại phụ thân ta không đáng tin.”

Thấy ta ăn ngon lành, Bùi Văn Nguyệt sai mang thêm một phần cua rồi mới giải thích:

“Những kẻ muốn tới đều bị ca ta dọa cho quay đầu. Hắn hận không thể canh cửa phủ tỷ suốt 12 canh giờ. Cũng may, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này.”

Ta bị nghẹn thịt cua, vội bỏ đũa, quay về nhà.

Lúc ấy, Bùi Văn Khanh đang luyện kiếm.

Bóng kiếm tung hoành, toát lên vẻ uy vũ của thiếu tướng quân nơi sa trường.

Thấy ta trở lại, y gác gươm, dang tay kéo ta vào lòng.

“Sao nàng về sớm vậy?”

Kỳ thực ta chẳng rõ vì sao ta nhất quyết phải quay về, chỉ biết đúng khoảnh khắc đó, ta rất muốn gặp y.

Rất muốn.

Ta bèn lắp bắp những lời ngượng ngùng.

Về sau chẳng nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ hôm ấy xuân ý dạt dào, hoa trong sân nở rộ, tung cánh rơi đầy lên người ta.

Phiên ngoại

(Góc nhìn của Bùi Văn Khanh – tiểu kẹo ngọt)

Cả đời mặn nồng, Bùi Văn Khanh chỉ dối gạt Tạ Tri Tuyết đúng một lần.

Ấy là khi Tạ Tri Tuyết hỏi vì sao chàng để mắt đến nàng.

Bùi Văn Khanh không dám nói thật, sợ nàng cho rằng chàng nông cạn.

Kỳ thực, lúc nghe câu hỏi đó, điều đầu tiên chợt lóe lên trong đầu chàng là:

Năm chàng 18 tuổi, nhận lời muội muội đi tìm vị khuê mật của muội ấy.

Chính là cô bé chàng từng trông thấy từ xa.

Khi tìm được, cô bé đang bị mèo dọa cho sợ hãi.

Nhưng lại quật cường, nhất quyết không khóc.

Hàm răng cắn chặt, đôi mắt to ngập nước, mờ ảo lăn tăn.

Bùi Văn Khanh nhìn vào đôi mắt ấy, như thấy mùa mưa dầm Giang Nam.

Thoáng chốc, một ánh nhìn, vấn vương nghìn năm.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương