Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi chinh phục được vị Hoàng đế bạc tình, ta đã quyết định ở lại vì hắn.
Vậy mà hắn lại bị thương mất trí nhớ, quên bẵng ta.
Hắn đem lòng yêu một cô nương khác, rước nàng về với phượng quan hà sí, hai người nên duyên phu thê.
Còn ta chỉ là một Quý phi bên cạnh Hoàng thượng, còn chẳng hề được sủng ái.
Chỉ vì làm bẩn giày của người trong lòng Hoàng thượng, ta liền bị phế đi đôi tay và đày vào lãnh cung.
Đôi tay này từng nắm trường thương, cùng hắn vào sinh ra tử.
Cũng đã từng đan mười ngón cùng hắn, trọn đêm chẳng nỡ rời.
Cuối cùng thì ta cũng quyết định buông bỏ.
Hệ thống vẫn cố gắng khuyên ngăn: “Hãy chờ thêm mấy ngày, bệnh của hắn sắp khỏi rồi.”
Nhưng ta mệt mỏi rồi, ta không muốn chờ nữa.
1
Trước khi Chu Đình Ngô quên ta, ta là nữ nhân được hắn thương yêu nhất.
Hôm hắn xảy ra chuyện là hôm ra ngoài săn bắn, trước lúc đi hắn còn ôm ta mà cười, nói sẽ bắt một con hồ ly vừa trắng vừa béo, đem nó về làm áo choàng cho ta.
Khi trở về, toàn thân hắn đầy máu, mê man mãi không tỉnh.
Nghe người ta nói là hắn bị thương là để cứu Từ Nguyệt.
Ta khẽ ngẩn ngơ.
Từ Nguyệt là thanh mai trúc mã của Chu Đình Ngô, nàng ta từ bé đã được nuôi bên Thái hậu, hai người lớn lên cùng nhau.
Nàng ta luôn rất ghét ta.
Thuở thiếu thời, nàng ta đã xúi giục kẻ khác cô lập ta.
Năm ấy đi du xuân, bọn họ cố tình bỏ mặc ta giữa núi sâu.
Hôm ấy trời đổ mưa lớn, ta không tìm được lối về đành chịu cảnh oàn thân ướt đẫm, phát sốt đến mơ mơ màng màng.
Khi Chu Đình Ngô tìm thấy ta, ta chỉ còn thoi thóp một hơi.
Khi đó, hắn vẫn còn là Thái tử.
Bình thường hắn luôn nghiêm trang giữ lễ, nhưng hôm đó lại ôm ta mà khóc như phụ mẫu c/h/ế/t, khẩn khoản van nài ta tỉnh lại.
Lần ấy, Chu Đình Ngô chỉ hận sao không thể g/i/ế/t Từ Nguyệt.
Ta còn tưởng hắn thật sự đã căm ghét nàng ta rồi.
Cho đến hôm nay, bọn họ tình cờ gặp lại nhau ở bãi săn.
Từ Nguyệt không cẩn thận ngã ngựa, suýt nữa mất mạng.
Là Chu Đình Ngô đuổi theo, ôm nàng ta vào lòng.
Hai người ôm nhau cùng lăn xuống sườn đồi, va đập khiến đầu bị thương.
Vì bảo vệ nàng ta, hắn liều cả tính mệnh mà quên mất ta.
2
Ngày Chu Đình Ngô tỉnh lại, Từ Nguyệt đã đến tìm hắn.
Thái y nói mọi thứ đều ổn, chỉ có điều Hoàng thượng đã quên mất ta.
Mắt Từ Nguyệt chợt sáng lên, lén lút nở nụ cười.
Ta chợt nổi trận lôi đình, giơ tay tát nàng ta một bạt tai.
Sau khi phủi sạch tay, ta còn ném chiếc khăn vừa dùng lên mặt nàng ta, căm giận mắng: “Ngươi còn dám đến đây! Làm liên luỵ bệ hạ bị thương, đúng là tội đáng muôn đáng c/h/ế/t!”
Nàng ta ôm nửa bên má, trong giọng nói mang theo chút đắc ý mà cãi lại: “Hoàng thượng vì ta mà bị thương, ta sao có thể không đến?”
“Nương nương cũng đừng hù dọa ta, Hoàng thượng thương ta như thế, ngài chẳng nỡ để ta phải c/h/ế/t đâu.”
Ta tức đến run người, chỉ vào mũi nàng ta mà mắng: “Đồ không biết liêm sỉ!”
Lời còn chưa dứt, Chu Đình Ngô đã vung tay hất chén thuốc, nước canh đen ngòm tạt lên mặt khiến ta nghẹt thở trong chớp mắt.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Ai cho phép ngươi to tiếng với Nguyệt Nhi.”
“Ngươi ồn ào quá, cút ra ngoài đi.”
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức ta cứ ngỡ mình nghe lầm.
Ta đưa tay quệt nước trên mặt, ngước đầu lên nhìn Chu Đình Ngô.
Rõ ràng vẫn là người khi xưa, là người từng đặt ta lên đầu quả tim mà yêu thương.
Nay ánh mắt nhìn ta lại chẳng còn chút yêu thích nào.
Hắn nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mỗi ta.
Hắn không còn là Chu Đình Ngô của ta nữa.
3
Trán ta bị miệng bát va vào làm rách da rướm máu.
Lúc Mộng Trúc giúp ta bôi thuốc, nàng xót xa cau mày.
Nàng an ủi ta: “Bây giờ Hoàng thượng đã quên mất lúc trước ngài ấy thương yêu nương nương cỡ nào, đợi có ngày người nhớ lại, chắc chắn sẽ hối hận đến c/h/ế/t vì đã làm tổn thương nương nương hôm nay.”
“Đến lúc đó nương nương phải trị Hoàng thượng một trận ra trò, đợi khi người đến dỗ nương nương vui vẻ, nương nương nhất định phải xả giận cho hả dạ.”
Thật ra vết thương cũng không quá nặng, nhưng ta lại đau đến toát mồ hôi lạnh.
Ta cũng chẳng rõ, nỗi đau này là đau lòng hay đau đầu.
Chu Đình Ngô không thích ta, đương nhiên ta cũng không muốn tìm đến hắn.
Ta ở một mình nhàn rỗi đến phát chán, chỉ nằm thẳng đuột trên giường, nhìn trần nhà mà ngẩn ngơ.
Mộng Trúc bảo dáng vẻ ta trông thật đáng sợ.
Nửa đêm nàng tỉnh giấc tận tám lần, lần nào cũng đưa ngón tay lên mũi ta, muốn kiểm tra xem ta còn sống hay không.
Cuối cùng nàng cũng chịu hết nổi, lôi kéo ép ta ra ngự hoa viên phơi nắng.
Ta đang đi trên đường thì chợt có người vỗ vai dọa ta giật thót.
Sau đó liền nghe thấy Chu Đình Ngô ở đằng sau nói: “Áo choàng nàng muốn đã may xong rồi, nàng xem có ưng ý không.”
Ta giật mình quay lại thì thấy hắn đang cười với ta, nước mắt ta lập tức tuôn rơi.
Hắn lúc nào cũng xấu tính như vậy, biết ta nhát gan lại cứ thích trốn sau lưng dọa ta.
Đợi khi ta cáu kỉnh không thèm để ý, hắn sẽ cợt nhả đến gần dỗ dành ta, hoặc là đưa một xiên kẹo hồ lô, hoặc là một chiếc đèn lưu ly.
Những thứ đó, bất kể đắt hay rẻ thì luôn là thứ ta thích.
Chu Đình Ngô vốn là người lạnh lùng, tình cảm nam nữ của hắn chẳng nhiều nhặn gì, một chút ấm áp còn sót lại ấy đều dành hết cho ta.
Ta cứ ngỡ rằng, hắn cuối cùng cũng nhớ ra ta.
Nhưng ngay sau đó, khi hắn nhận ra trước mặt là ta thì nét mặt lập tức sa sầm.
4
Chu Đình Ngô cầm trong tay một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng.
Đó chính là thứ hắn hứa tặng ta hôm hắn gặp chuyện.
Giờ y phục đã may xong, nhưng lại chẳng phải làm cho ta.
Từ Nguyệt từ xa chạy tới, nàng ta mặc váy la màu vàng nhạt, tóc búi đơn giản, thoáng nhìn qua thì đúng là có vài nét giống ta.
Hèn chi Chu Đình Ngô nhận lầm người.
Từ Nguyệt cầm lấy chiếc áo choàng từ tay hắn, cười đến híp cả mắt.
“Hoàng thượng còn nhớ ta từng nói muốn một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng, thật vui quá.”
Lúc này Chu Đình Ngô mới nở nụ cười nhẹ, cố tình trêu nàng ta: “Xem nàng kìa, chỉ là một chiếc áo choàng mà đã mừng đến vậy.”
Từ Nguyệt giảo hoạt liếc hắn một cái, trách móc: “Hoàng thượng đâu có hiểu.”
“Ta vui vì ngài nhớ rõ ta thích gì, càng vui vì chiếc áo choàng này là ngài đặc biệt làm cho ta.”
Nàng ta nhấn nhá vài chữ cuối cùng rất nặng, vừa nói còn không quên nhìn ta cười, rồi hỏi:
“Sao mắt nương nương lại đỏ thế này, người vừa khóc sao?”
“Chẳng lẽ vì nương nương thích chiếc áo choàng này mà Hoàng thượng không cho?”
“Thôi đừng buồn nữa, trông tội nghiệp lắm, ta nhường nó lại cho nương nương nhé.”
Nàng ta còn quay sang giải thích với Chu Đình Ngô: “Hoàng thượng chắc không biết, nương nương chính là như vậy đấy, cái gì ta có thì nàng cũng muốn.”
“Hoàng thượng không thấy, nương nương có vài phần giống ta sao?”
Ta lạnh lùng nhìn khiến nàng ta hơi chột dạ bĩu môi, đưa chiếc áo choàng cho ta.
Ta hất tay ném nó sang vệ đường, ta không cần, bẩn.
Tay Từ Nguyệt còn đang vướng vào áo choàng nên suýt bị kéo ngã.