Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chu Đình Ngô đỡ nàng ta vào lòng, rồi hắn bất ngờ khom người đưa tay bóp cổ ta, mắt đối mắt, mũi kề mũi.

Hắn cười lạnh, mắng ta: “Đồ không biết tốt xấu.”

“Nguyệt Nhi tính tình tốt, ngươi lại được đà lấn tới.”

“Sao, nàng ấy nợ ngươi à? Suốt ngày mặt mày ủ dột làm như ấm ức lắm, giả bộ lố bịch, thật đáng ghét.”

Chu Đình Ngô quên ta, cũng quên luôn chuyện Từ Nguyệt từng ác độc làm hại ta.

Hán cùng nàng ta lại trở về làm một đôi thanh mai trúc mã.

Tình cảm hơn mười năm, đâu thể để một kẻ thứ ba xen vào phá vỡ.

Ta mỉm cười với hắn: “Thần thiếp không có ấm ức.”

“Thần thiếp chỉ mong bệ hạ sớm bình phục, rồi mãi mãi, đừng bao giờ hối hận.”

5

Vài ngày sau, trong cung bỗng lan truyền tin đồn.

Rằng bề ngoài Hoàng thượng có vẻ không thích Từ cô nương, nhưng trong lòng lại rất để tâm.

Thời gian trước, ta được sủng ái cũng vì ta có vài điểm giống Từ Nguyệt, từ đó mới được hưởng lây.

Sáng sớm, lúc đang Mộng Trúc giúp ta búi đầu, nàng nghiến răng nói: “Nói giống thì phải nói Từ cô nương ngày nào cũng nhìn chằm chằm nương nương, bắt chước từ chân đến đầu, sao có thể không giống.”

“Nương nương mặc gì dùng gì, hễ nàng ta trông thấy thì chưa tới hai ngày là học theo ngay.”

“Đến cả cách nương nương nói chuyện nàng ta cũng phải học theo một chút, đúng là đáng ghê tởm.”

Nghĩ cũng buồn cười.

Ngày xưa là nàng ta học theo ta.

Giờ lại thành ta là kẻ thế thân của nàng ta.

Hôm Từ Nguyệt sinh bệnh, ta nghe nói Chu Đình Ngô đã đưa nàng ta đến xem cây Nguyệt Lão.

Trong ta lòng khẽ thắt lại, ta vội vã xỏ giày chạy theo bọn họ.

Ở góc đông bắc hoàng cung có một cây cổ thụ trông vẹo vọ, thuở trước ta thấy nó thuận mắt bèn đặt tên là “Nguyệt Lão.”

Chu Đình Ngô biết ta thích nên cho nười khoanh hẳn một khoảnh đất, ngoài hai chúng ta ra thì chẳng ai được bén mảng đến.

Hằng năm đến mùng 7 tháng 7, hắn đều dắt ta tới đây, chuẩn bị một dải dây đỏ để buộc lên thân cây, cầu thần tiên phù hộ chúng ta một đời gắn bó.

Gốc cây ấy, những dải lụa đỏ kia vốn là bí mật chỉ có hai người biết.

Từ xa, ta đã thấy Từ Nguyệt tung tăng bên gốc Nguyệt Lão, nàng ta với tay gỡ xuống sợi dây đỏ năm xưa Chu Đình Ngô treo lên cho ta.

Nàng ta đọc hàng chữ trên dây: “Ngọc Nương thích ngắm trăng, trẫm cũng thích.”

“Chỉ là, trăng của nàng gọi là trăng, còn trăng của trẫm, gọi là Ngọc Nương.”

Sắc mặt Từ Nguyệt khựng lại, giây sau lại nhoẻn cười, quay qua chòng ghẹo Chu Đình Ngô: “Hoàng thượng cũng viết được mấy câu văn sến rện thế này sao, như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, có xấu hổ không.”

Chu Đình Ngô đỏ mặt giật sợi dây khỏi tay nàng ta, hắn ngập ngừng một lát rồi ném vào lò lửa bên cạnh dùng để đun trà.

Từ Nguyệt thấy ta đến nên cố ý hỏi Chu Đình Ngô: “Nếu Quý phi biết người đốt dây đỏ chắc nàng lại khóc mất, ngài không xót sao?”

Chu Đình Ngô liền cau mày ghét bỏ.

“Trẫm sao phải xót? Nàng ta không xứng.”

“Vả lại…”

“Cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.”

Hắn vừa ngoảnh đầu lại liền trông thấy ta, Từ Nguyệt còn ra trưng vẻ thách thức, khẽ cười.

Ta im lặng không nói gì, chỉ bước tới gỡ toàn bộ dây đỏ ném vào lửa.

Cứ đốt đi, đốt sạch sẽ.

Ta trơ mắt nhìn dây đỏ hóa thành tro đen.

Chu Đình Ngô có vẻ nổi giận.

Hắn nhìn ta với vẻ mặt buồn bã khó tả, rồi hỏi ta: “Sao nàng nỡ…”

Nói được nửa câu, chính hắn cũng không biết bản thân muốn nói gì, hắn nắm tay đấm vào trán như thể đầu đau dữ dội.

Chốc lát sau, hắn lại bảo ta cút đi.

6

Trên đường về, chân ta bị rộp.

Không biết từ khi nào mà trong giày có một viên sỏi cứa vào lòng bàn chân ta, nó làm vỡ một cục mụn nước to tướng.

Ta luôn có cảm giác rằng, hòn sỏi ấy len theo chân ta, chui vào tim, không ngừng xát vào khiến tim ta rỉ máu.

Ta lặng lẽ rơi lệ.

Mộng Trúc ôm chặt ta, lo lắng hỏi: “Nương nương, người đau lắm phải không?”

Ta gật bừa cho qua chuyện.

Đau thật, đau đến muốn khóc òa một trận.

Khi Chu Đình Ngô quên ta, ta cũng đau.

Nhưng nỗi đau ấy còn xen lẫn sự hờn dỗi.

Ta chờ xem ngày hắn khỏi bệnh, hắn sẽ ôm lấy chân ta khóc lóc, thừa nhận hắn sai rồi, phải chịu nhục nhã mà dỗ dành ta.

Bảy năm, đủ để hai kẻ vốn chẳng liên quan hòa vào nhau như nước với sữa, gắn kết thành một.

Ta chưa kịp chuẩn bị để gạt bỏ Chu Đình Ngô ra khỏi máu thịt mình.

Thế nhưng, hắn đã quyết thay thế ta rồi.

Chẳng ai nói cho ta biết, hóa ra khi thật sự muốn buông bỏ một người lại đau đớn như ruột gan bị xé nát như thế này.

7

Đêm đó là một đêm hiếm hoi mà Chu Đình Ngô tới tìm ta.

Ta đang đốt đồ trong chậu lửa, xung quanh còn có mấy bức họa cũ của ta với người.

Trong những bức họa đó, hai ta thường dựa vào nhau cười, có khi còn bẹo má trêu đùa với nhau.

Vào năm hai người chúng ta quấn quýt nhất, hắn đã ôm chặt ta như muốn ghì ta vào tận xương tủy.

Đến họa sư cũng ngại ngùng không dám nhìn.

Ta ném tranh vào chậu.

Khi lửa đang cháy hừng hực thì Chu Đình Ngô xô ngã chậu lửa làm nó úp xuống, dập tắt.

Hắn quay lại hung hãn trừng mắt nhìn ta, một lúc sau lại rít ra từng lời: “Ngươi đang đốt cái gì?”

Ta cố không để nước mắt rơi, mỉm cười đáp: “Không phải thứ gì quan trọng.”

Cũng chẳng phải người quan trọng.

Chu Đình Ngô bỗng phát cuồng ép ta vào tường.

Hai mắt hắn đỏ hoe, nhìn chằm chằm ta mà quát: “Thẩm Hàm Ngọc, ngươi đốt tranh của trẫm, tội đáng muôn c/h/ế/t!”

Vẻ ấm ức của hắn khiến ta giận sôi.

Ta tát lệch mắt hắn, mắng: “Ngài dựa vào đâu mà nhìn ta như thế! Rõ là ngài không cần ta trước, sao còn làm ra vẻ vô tội!”

Chu Đình Ngô sững lại, mắt ánh lên sự xót xa.

Ta mặc kệ lễ nghi xông vào đấm đá hắn, hắn cũng chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ chịu đựng.

“Ta không cần ngài nữa, Chu Đình Ngô, ta không cần ngài!”

“Ngài cút đi, đừng bao giờ tới tìm ta! Ta hận ngài đến c/h/ế/t!”

Từ Nguyệt đuổi theo Chu Đình Ngô, vừa vào cửa đã la toáng lên: “Tất cả các ngươi c/h/ế/t hết rồi sao, cứ mặc cho ả tiện nhân này nổi điên vậy hả?”

Nàng ta xông tới níu tay ta, còn cố ý giẫm lên vạt áo kéo ta ngã nhào.

Lòng bàn tay ta trầy xước, rát buốt.

Từ Nguyệt nhào vào lòng Chu Đình Ngô, khóc lóc tố cáo: “Hoàng thượng, Quý phi không ưa ta nên cố tình đẩy ta, ta không trách nàng.”

“Nhưng ngài vì ta mà bị thương còn chưa khỏi, nàng lại gây chuyện đánh ngài, hôm nay ta không thể tha cho nàng.”

“Tim ta sắp đau đến c/h/ế/t rồi, ta muốn phạt nặng nàng ta!”

Chu Đình Ngô nghiêm mặt đứng trên cao nhìn xuống ta, lạnh lùng vô cùng.

Tựa hồ sự xót xa ban nãy của hắn chỉ là ảo giác ta do ta tạo ra.

8

Chu Đình Ngô vì lấy lại công bằng cho Từ Nguyệt mà ra lệnh cấm túc ta ba tháng.

Ba tháng, đối với nữ nhân nơi hậu cung khác nào án tử.

Hàn công công khép lại thánh chỉ, lắc đầu bảo: “Hôm nay Hoàng thượng cứ kêu đau đầu, đến nửa đêm liền chạy sang chỗ nương nương, nô tài thấy chắc là nhớ ra chút gì đó.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương