Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“Nhưng nương nương lại chọc Hoàng thượng không vui, sao nương nương không nhẫn nhịn một chút.”

“Đợi Hoàng thượng khỏi bệnh, chẳng phải nương nương lại được sủng ái nhất lục cung hay sao.”

Nhưng ta không còn để tâm đến Chu Đình Ngô, cũng chẳng cần sủng ái của hắn nữa.

Hệ thống hỏi ta: “Muốn đi không?”

Ta từ chối.

Khi xưa ta ở lại, nào chỉ vì một kẻ như Chu Đình Ngô.

Ta còn có phụ thân quanh năm chinh chiến ngoài sa trường, người cả đời chỉ cưới mỗi mẫu thân ta.

Mẫu thân ta qua đời sớm, phụ thân một mình thay tã bón cơm, vất vả nuôi ta khôn lớn.

Nay người đã trung niên, tóc pha sương, bên cạnh cũng chỉ có một nữ nhi là ta.

Nếu ta mất đi, ắt người sẽ khóc sụp cả tường thành.

Ta không nỡ để phụ thân rơi lệ vì mình.

Chỉ là nhắc đến chuyện rời đi, ta bất giác lại nhớ đến một nam nhân.

Nhớ lần trước người ấy kéo ta lên ngựa, khẽ cười bên tai ta: “Tiểu Ngọc Nhi, hoàng thúc dẫn nàng bỏ trốn, được không?”

9

Hôm ấy khi đang nằm nghỉ trưa, đã lâu lắm rồi ta mới mộng thấy Chu Dung Hiển.

Năm mười tuổi, ta lần đầu gặp y, nghe Chu Đình Ngô gọi y là hoàng thúc nên ta cũng gọi theo.

Y đưa ngón tay kẽ chạm vào trán ta, cười chê: “Đây là nha đầu nhà ai, hồ đồ quá đỗi.”

Ta đứng không vững nên bị y chọc ngã, mông đau điếng.

Ta òa khóc chạy về, miệng kêu: “Ta không phải kẻ hồ đồ!”

Y ở sau lưng cười ha hả, trông xấu tính vô cùng.

Sau đó, ta theo phụ thân vào cung, tự mình lạc đến ngự hoa viên rồi trèo lên cây rồi không xuống được.

Chu Dung Hiển đi ngang, ta mặt dày gọi y lại.

T đảo mắt một cái, bày trò: “Hoàng thúc, họ bảo hoàng thúc khỏe lắm, ta không tin.”

“Trừ phi lúc ta nhảy xuống, hoàng thúc đỡ được ta.”

Y nhìn ta như kẻ ngốc, đáp: “Được.”

Rồi ta nhảy xuống và y đỡ được, đỡ rất chắc, chỉ là cơ bắp cứng rắn đằng sau lớp áo hơi cộm người.

Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì y bỗng buông tay ra, ta lại ngã chổng mông, đau c/h/ế/t điếng.

Y giễu cợt ta: “Chút mẹo vặt ấy mà đòi đùa với bổn vương, thật nực cười.”

Nói xong y liền sải bước, tay chắp sau lưng đắc chí bỏ đi.

Ta từng nghĩ, Chu Dung Hiển rất chán ghét ta.

Cho đến ngày Chu Đình Ngô vì Từ Nguyệt mà hy sinh ta, để mặc ta đợi một mình trên núi Bạch Mã đến chạng vạng tối.

Ta tức đến phát khóc.

Đi được nửa đường thì gặp Chu Dung Hiển đang cưỡi ngựa, y lại mỉa mai: “Xem ngươi kìa, thật chẳng có cốt khí.”

Ta lườm y một cái rồi tỏ vẻ phớt lờ không quan tâm.

Y bất ngờ nắm tay kéo ta lên lưng ngựa, quất roi một cái, ngựa chạy băng băng lên đỉnh núi, đón hoàng hôn mà ta thích nhất.

Ta hốt hoảng kêu lên: “Hoàng thúc chạy chậm một chút…”

Y cười khẽ bên tai ta: “Gọi hoàng thúc ngọt ngào như vậy, gọi thêm mấy tiếng nữa đi, hoàng thúc dẫn nàng bỏ trốn.”

Ta mơ màng ngủ say, khi đang nửa tỉnh nửa mê thì chợt có người ngồi bên giường.

Hắn nắm tay ta, đan mười ngón với ta.

Ta ngập ngừng gọi: “Tiểu hoàng thúc?”

Người đó sững sờ, lập tức hất tay ta ra.

Hắn giữ chặt vai lấy ta, kéo ta ngồi phắt dậy, gay gắt hỏi: “Thẩm Hàm Ngọc, nàng nhìn cho rõ, trẫm là ai?”

10

Là Chu Đình Ngô.

Hắn có lẽ đã uống rượu, hơi men lạnh lẽo.

Ngày hôm đó, hắn đã suýt bóp c/h/ế/t ta.

Chu Đình Ngô nghiến răng hỏi ta: “Thẩm Hàm Ngọc, tại sao nàng không cầu xin trẫm tha cho nàng?”

Ta nhắm mắt, hai tay siết chặt thành quyền, nhất quyết không cúi đầu trước hắn.

Đến lúc gần nghẹt thở, Chu Đình Ngô mới buông tay ra.

Đáy mắt hắn chứa đầy xót xa, mắng ta: “Thẩm Hàm Ngọc, nàng sao dám để người khác trong lòng rồi còn đến quyến rũ trẫm?”

“Nàng đúng là dơ bẩn đến cùng cực.”

Ta đã bẩn thỉu đến cùng cực.

Thế nên, hắn muốn rước Từ Nguyệt trong sạch, thuần khiết làm Hoàng hậu.

Thái hậu chắc mừng vụi lắm, bà ấy xưa nay không thích ta, luôn phản đối Chu Đình Ngô lập ta làm hậu.

Giờ thì đúng ý bà rồi.

Mộng Trúc bất bình thay cho ta.

Vốn dĩ, Thái hậu khi trước chỉ là một mỹ nhân nhỏ nhoi trong hậu cung, vận khí tốt nên sinh được một đứa con trai là Chu Đình Ngô.

Thái hậu xuất thân thấp kém, nếu không nhờ phụ thân ta hết lòng ủng hộ, sao bà cùng Chu Đình Ngô có những ngày tươi đẹp như hôm nay.

Nay đã ngồi vững ngôi vua liền trở mặt không nhận người.

Nếu để phụ thân ta biết nữ nhi bảo bối của ông bị người ta ức hiếp thế này, chắc người sẽ xót xa vô cùng.

Ôi, ta nhớ phụ thân quá, nhớ đến phát điên.

11

Tin Chu Đình Ngô muốn lập Từ Nguyệt làm hoàng hậu rất nhanh truyền khắp kinh thành.

Ta nghĩ Từ Nguyệt sẽ không nhịn nổi mà tìm ta gây phiền phức, ngờ đâu lần này nàng ta lại yên ắng hơn trước.

Gặp ta cũng chỉ cười khúc khích, nụ cười khiến da đầu ta tê rần.

Hôm đó, nàng ta cùng một bà mụ thân cận của Thái hậu đến gọi ta, bảo rằng phụ thân ta hồi kinh rồi, hiện đang ở cổng hoàng cung, là Thái hậu nhân từ cho phép ta đến gặp một lần.

Từ Nguyệt cười lạnh: “Nương nương mau đi đi, chậm trễ e là không gặp được nữa đâu.”

Giọng điệu nàng ta chua chát như có điềm dữ sắp ập đến.

Ta chợt nhớ ra, trước lúc phụ thân xuất chinh, ông đã để lại cho ta một miếng ngọc bình an.

Ôn nói, nếu ta chịu ấm ức, nếu ta nhớ ông thì chỉ cần nhờ ai đó gửi miếng ngọc đến cho phụ thân, ông nhất định nhất định, sẽ quay về.

Ông nhất định nhất định, sẽ vì ta mà đòi lại công bằng.

Ta quýnh quáng lục tìm chiếc hòm khóa, khi mở ra xem, vậy mà miếng ngọc bình an đã chẳng thấy đâu.

Ta rùng mình sợ hãi, bèn chạy cuống cuồng đến cổng cung.

Từ xa, ta đã thấy phụ thân vừa xuống ngựa, ông đang mặc thường phục, cả người phong trần mệt mỏi.

Chỉ một thân một mình, mặc kẻ khác sắp đặt.

Chu Đình Ngô và Thái hậu đứng trên lầu cao, tựa vào lan can nhìn xuống ông.

Ta gào lớn: “Phụ thân, đừng, xin người mau rời đi! Bọn họ lừa người về đấy.”

Nhưng phụ thân không nghe thấy được.

Ông trông thấy ta còn mỉm cười ngây ngô, trông dáng vẻ vừa chất phác vừa già nua hơn lúc rời đi.

Phụ thân, phụ thân, đừng tiến lại gần.

Ta cố gắng nén nước mắt, dồn tất cả sức lực lên đôi chân, chỉ mong mình chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Nhưng Bồ Tát cũng không cho ta lấy một cơ may.

Ta vấp té ngã nhào xuống đất.

Phụ thân vội vàng chạy tới.

Ông lo nữ nhi bảo bối của mình ngã đau.

Ông muốn nâng ta dậy, muốn ôm ta vào lòng, bảo rằng còn nhiều thời gian lắm, sau này chẳng phải vẫn còn gặp nhau sao, gấp gì.

Vì vậy, khi mũi tên từ sau lưng xuyên qua tim ông, phụ thân vẫn đang mỉm cười với ta.

Phụ thân ơi, ngày mai còn dài.

Nhưng nữ nhi không còn có thể gặp người nữa, phải không?

Tùy chỉnh
Danh sách chương