Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hình như chàng cũng chẳng ngồi ở địa vị ấy lâu. Nghĩ đến đây, ngày hôm sau ta bèn tìm Thôi Nguyên.
Nếu đời này chàng có thể ra tay sớm, nắm chứng cứ mưu phản của Tây Nam Vương, kinh thành ắt sẽ không rơi vào biến loạn, mà Thôi thị cũng nhờ công đóng góp bảo vệ triều đình, rất có thể được rửa sạch oan khuất—
Khi nghe ta nói hết, chàng im lặng một lúc, thanh âm đều đều nhưng kiên định.
“Lệnh Vi, chờ ta. Ta sẽ trở về.”
Đây là lần đầu tiên chàng gọi ta là Lệnh Vi. Chàng dẫn một nhánh quân Hổ Dực doanh rời kinh, tiến thẳng về Tây Nam.
Ta tiễn chàng đến bến Bá Kiều, dõi theo bóng lưng chàng dần xa, đến khi mờ khuất mới lững thững cưỡi ngựa hồi phủ Tướng Quân.
Khoảng cách từ chỗ đất phong của Tây Nam Vương đến kinh thành chừng ngàn dặm, suốt chặng đi về, ta chỉ nhận được một phong thư của chàng.
Chàng nói mọi chuyện vô cùng thuận lợi. Tây Nam Vương ngụy trang trung thành bấy lâu, tuyệt đối không ngờ có kẻ sẽ phát giác ý đồ làm phản của mình.
Chẳng qua mới ẩn nhẫn mấy ngày, đã gom góp được không ít chứng cứ. Ước chừng một tháng sau chàng sẽ về.
Mấy tờ thư cuối chàng nhắc đến ta: [Lệnh Vi, hôm ấy trong xe ngựa, nàng bảo thích ta…Không phải nói dối ta, đúng không?]
Ta gấp thư lại, cất vào ngăn kéo. Tính chàng vốn hiếm khi bộc bạch lòng mình. Chàng ít nói, dè dặt, thậm chí tựa hồ mang nét e ngại.
Ta ngắm vầng trăng tròn ngoài hiên, khóe miệng chợt cong nhẹ.
[Đợi chàng về, ta sẽ cho chàng câu trả lời.]
Nhưng—
Ta đã không đợi được chàng về đúng hẹn.
20
Ta chờ đợi suốt một tháng, đợi được lại là trận náo loạn ở kinh thành. Chẳng khác gì kiếp trước.
Người dân chạy loạn và ăn mày ngang nhiên cướp bóc, dân thường gói ghém đồ đạc, điên cuồng bỏ trốn ra ngoài. Ngựa lồng lên kinh hãi. Chạy cuồn cuộn dọc đường đi. Dường như ta đã có thể cảm nhận được nỗi đau lúc ngựa chồm đạp gãy cổ mình.
Phụ thân dẫn theo quân đội dưới trướng để trấn áp, chỉ thuận miệng nói một câu: “E là bên trong kinh thành có kẻ cấu kết với phản quân bên ngoài.”
Kẻ đó là ai? Ta không kịp nghĩ sâu. Chỉ cầm số binh khí phụ thân để lại trong phủ, bắt đầu nhớ lại những chiêu thức Thôi Nguyên đã dạy.
Vạn nhất chốc nữa có dân loạn xông vào, Cũng còn có thể đem ra so bì hai chiêu. Ta đang nghĩ thế thì cổng lớn khẽ chao đảo.
Quả thật có người phóng qua tường nhảy xuống. Ta giật mình đứng bật dậy, giơ thanh trường kiếm. Đối phương chỉ nhẹ nhàng né tránh, khéo léo gạt đi kiếm trong tay ta. Rồi từ tốn tiến lại gần.
Là Thôi Chiếu. Hắn không khoác trường bào đen của Trấn Phủ Ti, mà mặc một chiếc áo dài màu xanh lục. Y như lúc xưa, khi Thôi gia còn chưa gặp biến cố, ta thường lẽo đẽo theo sau lưng hắn, cũng hay trông thấy hắn mặc bộ y phục này.
Ta chẳng rõ vì sao hắn có mặt ở đây. Hắn vẫn chậm rãi chìa tay, ánh mắt nhìn ta chằm chặp không rời, “Lệnh Vi, lại đây. Không phải nàng đã từng nói, nàng thích A Chiếu đó sao?”
Thanh âm hắn khàn khàn, dường như phải vận hết sức mới thốt ra được. “Rõ ràng người nàng nên chọn là ta, sao bây giờ lại thành Thôi Nguyên…Có phải vì hắn là Nhiếp Chính Vương không?”
21
Lúc này Thôi Chiếu thật đáng sợ. Hắn nhìn ta cháy bỏng, không chút che giấu. Hắn cũng đã trùng sinh, mang ký ức đời trước đến.
“Không sao cả. Ta đã hợp tác với Tây Nam Vương mưu nghịch, nếu y lên ngôi, ắt sẽ phong cho ta chức vị cao. Cho nên, Lệnh Vi, quay về đi.” Hắn hít sâu, toàn thân như căng cứng.
Cánh tay phải nhấc lên, giữ lấy mặt ta. Từng ngón tay khẽ run. “Kiếp trước chúng ta chưa thành thân…Lần này, ta muốn dùng mười dặm hồng trang rước nàng, được không?”
Dẫu Thôi thị đã lụn bại, nhưng suy cho cùng thanh danh vẫn chưa hoàn toàn rớt xuống đáy. Thuở Cao Tổ cưỡi ngựa xông pha thiên hạ, tổ tiên Thôi gia từng chi rất nhiều tiền cho hoàng thất.
Bao năm bão táp trôi qua, tranh đoạt nơi triều chính vẫn chưa lôi Thôi gia vào mưu phản dù chỉ một chút. Vậy mà giờ đây, Thôi Chiếu thực sự dốc mình về phía phản quân.
Quả nhiên hắn hoàn toàn điên rồi. Ta không kìm được, lùi một bước. Theo phản xạ, ta muốn thoát khỏi sự khống chế. Nhưng Thôi Chiếu như nhìn thấu hành động của ta.
Bèn dùng cánh tay còn lại bóp lấy cổ ta—
“Lâm Lệnh Vi, ta lấy nàng, ta lấy nàng, không được ư?”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!” Cảm giác nghẹt thở ập đến trong nháy mắt. Chính là nỗi kinh hoàng khi xưa ta bị dày xéo đến gãy cổ.
Ta cố hết sức đẩy hắn ra. “Ngươi thật ghê tởm, Thôi Chiếu. Ngươi còn nợ ta một mạng. Chỉ mong đời đời kiếp kiếp về sau, ta không phải thấy ngươi nữa!”
22
Vừa dứt lời, Thôi Chiếu sững lại, chăm chú nhìn ta. Đồng tử hắn giãn rộng, kế đó bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
Một thanh kiếm xuyên thẳng qua cơ thể hắn—
Hắn há miệng mấp máy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng dường như kiệt lực nhẹ bẫng ngã xuống…
Thôi Chiếu chết rồi.
Lúc này ta mới kịp hoàn hồn. Chầm chậm ngẩng đầu, Thấy người ta đã trông chờ bấy lâu.
Thôi Nguyên.
Chàng đứng trước mặt ta, phong trần mệt mỏi, nhưng không sứt mẻ chút nào.
Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm một cái bọc nặng. Bên trong… chính là đầu của Tây Nam Vương.
Câu đầu tiên chàng nói với ta khi gặp mặt, “Lâm Lệnh Vi, ta về rồi.” Chàng cúi đầu, liếc nhìn Thôi Chiếu đang nằm trên đất.
Khóe môi khẽ giật, rất lâu sau, Không rõ tâm trạng ra sao, nhưng giọng nói rất trầm: “Kỳ lạ thật, kiếp trước… Ta chỉ muốn giết hắn.”
Chàng đưa tay ra, ghì chặt ta vào lòng. Ta cùng chàng bước ra khỏi Phủ Tướng Quân.
Lúc này ta mới nhận ra, vì Thôi Nguyên đã chém Tây Nam Vương, phản loạn mất chủ, kinh thành đương nhiên bình yên trở lại.
Bọn gây bạo động đã bị triệt hạ. Lũ dân chạy loạn đi cướp bóc bị áp giải đến quan phủ. Bên ngoài dẫu còn lổn nhổn dấu vết của xô xát, nhưng đã lặng yên.
Lúc Thôi Nguyên nắm tay đưa ta đi, rất nhiều người dõi mắt nhìn chàng.
Rất nhiều kẻ bàn tán. “Đó là Thôi Nguyên hả?”
“Phải, chính là Thôi tướng quân đã vượt ngàn dặm chém phản tặc.”
“Không có ngài, chẳng biết loạn lạc ở kinh thành còn chết bao nhiêu người. Xem ra chuyện Thôi gia được giải oan, sắp đến ngay rồi…”
Một đứa bé nép sau lưng cha mẹ, kéo ống tay áo trưởng bối, lí nhí hỏi nhỏ: “Thôi Nguyên, huynh đã cứu chúng ta, huynh là anh hùng, đúng không?”
Anh hùng. Từ khi chàng rời Tây Bắc trở về kinh, trải qua nạn gia tộc bị tịch thu tài sản, cả nhà bị bán tán loạn, hai mươi mấy năm cuộc đời, người ta e sợ chàng, xa lánh chàng, khinh thường chàng. Nhưng chưa ai từng nói một tiếng cảm ơn.
Giờ đây, từ dưới bùn sâu, chàng rốt cuộc từng bước đứng dậy. Chàng khẽ cười. Xoa đầu đứa nhỏ. “Ta chẳng giỏi giang gì, chỉ là có người kéo ta ra khỏi vực thẳm.”
Rồi có kẻ dắt ngựa tới, khẽ bẩm: “Thánh Thượng mời ngài vào cung, bàn chuyện giải oan cho Thôi gia.”
Thôi Nguyên ngoái đầu, nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, nhét vào tay ta một miếng ngọc bội long văn xanh biếc. Tín vật truyền đời của Thôi gia.
Chàng nhìn ta:“Lệnh Vi, đợi ta về!”
Chàng quất ngựa phi đi. Ta nhớ mấy tháng trước, chính ở ngoại ô kinh thành, ta cũng tiễn chàng như vậy, Khi ấy tương lai chúng ta còn chưa thấy rõ. Giờ đây ta có thể mỉm cười gọi với theo chàng,
“Thôi Nguyên, ta đợi chàng về!”