Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phụ thân lập tức kinh ngạc, ánh mắt hoảng loạn khi đối diện với ta.
Ông ta lùi lại một bước nhưng vẫn không tránh khỏi cái nhìn lạnh như băng của ta.
“Quên nói với phụ thân, trước khi ông phái người đến đón chúng ta về kinh thì ta đã biết hết mọi chuyện.”
“Năm đó ta đồng ý trở về kinh thành, mục đích chỉ có một, là báo thù cho mẫu thân!”
Lúc đầu ta từng nghĩ sẽ hạ độc, một lần quét sạch toàn bộ kẻ thù.
Nhưng sau đó ta nhận ra, chết như vậy quá dễ dàng cho bọn họ.
Mẫu thân ta đã muốn từ bỏ tất cả, định đưa hai đứa con sống một cuộc đời yên bình.
Vậy mà bà lại chết dưới lòng đố kỵ của một người đàn bà khác.
Khi bà ra đi, nghèo khổ, cơ cực.
Còn bọn họ lại được c/h/ế/t trong cảnh giàu sang phú quý, đau khổ chỉ kéo dài trong thoáng chốc.
Vì sao lại như vậy?
Vậy nên ta quyết định nhẫn nại, chờ đợi cho đến ngày hôm nay.
Ta nhìn khuôn mặt vừa cảnh giác vừa sợ hãi của ông ta, khẽ cười:
“Kẻ phụ bạc, kẻ nham hiểm đáng được lưu danh thiên cổ.”
“Ta đã cầu xin bệ hạ ban ân, đày các người về quê hương để chuộc tội.”
“Nghe nói ở đó, dân làng vẫn truyền tụng danh tiếng chăm chỉ học hành của phụ thân, từ một tú tài nghèo được tiểu thư nhà quyền quý để mắt, rồi trở thành trọng thần của triều đình.”
“Không biết khi dân làng biết chuyện ông vong ân bội nghĩa, bỏ vợ ruồng con, bị bệ hạ khinh ghét, họ sẽ nhìn ông với ánh mắt thế nào nhỉ?”
Người đọc sách sợ nhất là bị người đời chỉ trích, nhất là không dám đối mặt với quê cha đất tổ.
Phụ thân run rẩy, đôi môi mấp máy rồi cuối cùng ngã quỵ xuống đất.
Ta không chỉ muốn ông ta thân bại danh liệt, mà còn muốn ông ta sống trong tủi nhục đến cuối đời, chết đi cũng không dám đối diện tổ tiên.
Trước khi bọn họ rời kinh, Lý Quân Cửu còn đặc biệt tặng cho phụ thân ta một “món quà lớn” – phái người đánh gãy hai chân ông ta.
Hắn cười nói:
“Trẫm nghe nói nhà hắn còn giữ lại một mẫu đất hoang. Với kẻ như vậy, phải quỳ xuống mà cày mới hợp lý.”
Ta không bình luận mà chỉ phái người giám sát đôi vợ chồng sa cơ lỡ vận đó.
Nghe nói khi bọn họ trở về quê, dân làng rất phẫn nộ, nếu không có quan binh ngăn cản thì họ đã xông vào đánh chết đôi rắn độc kia rồi.
Từ đó, mỗi khi có người đi ngang qua nhà thì đều chống nạnh phỉ nhổ, khiến bọn họ không dám bước ra khỏi cửa.
Phụ thân là người đọc sách, nay lại bị gãy chân nên tất nhiên không thể làm ruộng, đành để đích mẫu Trương thị gánh cày cuốc.
Bà ta vốn làm phu nhân nhà quyền quý nửa đời, làm sao chịu được khổ cực?
Vậy nên chỉ nửa năm sau, bà ta bỏ trốn cùng một gã đàn ông lạ mặt.
Phụ thân tức giận đến mức thổ huyết, chẳng bao lâu thì uất ức mà chết.
Thi thể ông ta bốc mùi hôi thối mà không ai quan tâm, chỉ cuốn chiếu rồi ném ra bãi đất hoang, cũng chẳng ai buồn chôn cất.
Ta nghe xong thì đưa cho người một gói thuốc, bảo họ lén bỏ cho Trương thị dùng.
Không lâu sau, bà ta nhiễm một căn bệnh kỳ quái, cơ thể lở loét rồi bị gã đàn ông kia bỏ rơi, sau đó phát điên.
Vậy là thiện ác đã được báo, mối thù của mẫu thân ta xem như đã xong.
Còn Đỗ Ninh Xuyên, nàng ta tằng tịu với em chồng và mang thai, nhưng lại bị Đỗ Như Quyên đẩy xuống bậc thềm.
Đứa trẻ không giữ được, hai người đàn bà vì tranh giành em chồng mà cãi nhau long trời lở đất làm lão phú hộ tức chết.
Em chồng kế thừa gia sản, cảm thấy bọn họ thật xấu hổ nên cuối cùng đem cả hai bán vào thanh lâu.
Đời này của bọn họ nhìn là biết chẳng thề có kết cục tốt đẹp gì.
Còn về Đỗ Phong Minh, nghe nói hắn vẫn ở chuồng ngựa, ngày ngày chờ ta đến thăm, miệng thì luôn nói hối hận.
Nhưng mỗi khi bị đám thị vệ cũ trong vương phủ ức hiếp, hắn lại bắt đầu ngấm ngầm chửi rủa ta.
Kẻ như vậy, đến chết cũng không thật lòng nhận sai.
Nghe người báo cáo xong, ta không quan tâm đến bọn họ nữa.
Thế gian rộng lớn, con người không nên mãi chìm đắm trong quá khứ, mà cần hướng về phía trước.
Huống hồ, hôn lễ của Bạch Đào và Tiết vệ uý sắp đến.
Sau buổi triều sớm, Lý Quân Cửu lao thẳng đến tẩm cung của ta, hắn ôm lấy ta và nhẹ nhàng xoa bụng bầu bảy tháng, hỏi:
“Lại không muốn ăn cơm nữa à?”
Hắn nhìn ta với ánh mắt ấm ức, nói:
“Ta đã nhận Bạch Đào làm nghĩa muội, còn phong nàng ấy làm công chúa.”
“Hôn sự của họ cũng sắp thành, mọi chuyện đều theo ý nàng, vậy mà nàng không thể ăn nhiều hơn vì ta sao?”
“Biết vậy ta đã đổi cái miệng của Bạch Đào cho nàng!”
Gần đây ta hay ăn vặt, không ăn nhiều cơm nên hắn đã bất mãn đến vậy.
Ta bèn dỗ dành:
“Được rồi, ta ăn đây, ăn đây.”
Hắn lập tức vui vẻ, hỏi:
“Muốn ăn gì? Ta bảo ngự trù làm ngay.”
“Dưa.”
“…”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!