Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“A Mãn, ngươi không có mẫu thân, ta lại nhìn ngươi lớn lên nên hôm nay để ta thay mẫu thân ngươi chải tóc cho. Mong ngươi sớm sinh quý tử, hạnh phúc an khang.”

Dường như có một dòng ấm áp lan tỏa qua tim ta.

Ta cúi đầu, đôi mắt ướt át, gật đầu mạnh.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, ta nghe thấy giọng cảm thán của Gấm Hoa từ phía trên đầu:

“Cái lão Lý Mụ Tử kia nói cũng không sai, A Mãn, ngươi thật sự rất đẹp, là hoa khôi của cả thôn ta!”

Ta ngượng ngùng cười ngu ngơ.

Mọi việc xong xuôi, nhưng mãi không thấy bóng dáng Thẩm Thính Lan đâu.

Bà Vương và Gấm Hoa sốt ruột đi vòng quanh trong nhà.

“Thẩm Thính Lan đang làm cái trò gì vậy? Nếu lỡ mất giờ lành thì biết làm sao?”

Bà Vương tức đến mức dậm chân bình bịch.

Gấm Hoa nhíu mày:

“Tên này chẳng lẽ cũng giống như Lục Nghiên Tu, bỏ rơi A Mãn rồi chạy trốn?”

“Chàng sẽ không làm vậy!”

Ta đột ngột đứng phắt dậy, dứt khoát đáp lời.

11

Dù trong lòng có hơi hoảng loạn nhưng không hiểu sao ta lại tin Thẩm Thính Lan như thế.

Tin rằng chàng sẽ không giống như Lục Nghiên Tu, bỏ ta mà đi.

Bà Vương hung hăng lườm Gấm Hoa một cái, sau đó quay sang trấn an ta:

“A Mãn, đừng hoảng. Gấm Hoa tỷ tỷ của ngươi từ trước đến nay nói năng chẳng biết giữ mồm giữ miệng.”

“Tiểu Chước, ngươi mau đến nhà A Mãn xem có chuyện gì xảy ra!”

Tiểu Chước – phu quân của Gấm Hoa sau khi nhận được lệnh của bà Vương liền vội vã chạy đi.

Ta siết chặt chiếc khăn voan đỏ trong tay.

Chiếc khăn bị ta vò đến biến dạng, nhưng ta chẳng buồn để tâm, chỉ thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Tiểu Chước chân dài nên đi nhanh, về cũng nhanh.

“A… A Mãn, ở nhà ngươi không có ai cả.”

“Cái gì?!”

Gấm Hoa còn phản ứng nhanh hơn cả ta.

Ngực ta như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

Thông quan tâm điều gì nữa, cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.

Khi tới nơi, trên cửa vẫn còn dán chữ hỷ đỏ thắm.

Đó là chữ hỷ mà sáng hôm trước ta cùng Thẩm Thính Lan đã dán lên.

Chữ do chàng viết, chúng ta cùng dán.

Ta mạnh tay đẩy cửa ra, trong sân quả thật có một người, nhưng bóng lưng đó không phải là Thẩm Thính Lan.

Mà là Lục Nghiên Tu.

Hắn từ từ quay lại, ánh mắt xoáy sâu, nhìn lướt từ trên xuống dưới, đánh giá ta một lượt.

“A Mãn, nàng mặc đồ đỏ thật đẹp.”

Ta siết chặt nắm tay.

Đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tu khen ta.

Trước kia, hắn luôn keo kiệt trao lời khen, những gì ta thường nghe được nhiều nhất là hắn nói bóng gió chê ta ngốc nghếch.

Ta biết mình phản ứng chậm hơn người khác rất nhiều.

Từ nhỏ đến lớn, những lời nói như vậy ta đã nghe không ít, thậm chí là quen rồi.

Nhưng khi những lời ấy thốt ra từ miệng Lục Nghiên Tu thì chúng luôn khiến ta buồn bã rất lâu.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Lục Nghiên Tu bước chân về phía ta, ta theo phản xạ muốn lùi lại, tránh xa hắn.

Nhưng hắn không cho ta cơ hội, lập tức túm lấy hai cánh tay ta, lực đạo mạnh đến mức làm ta nhíu chặt mày vì đau.

“A Mãn, trước kia nàng chẳng phải rất muốn gả cho ta sao? Bây giờ ta đồng ý tổ chức hôn lễ với nàng, được không?”

Ta giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Ta cố gắng xác nhận lại, người trước mặt này có thật là Lục Nghiên Tu hay không.

Đôi mắt hắn vẫn mang sự cố chấp, kiêu ngạo như ngày nào.

Ta dùng hết sức vùng khỏi tay hắn.

“Không được, Lục Nghiên Tu, ta không thích ngươi nữa.”

12

Ánh mắt Lục Nghiên Tu tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Sao có thể? Giang Mãn, ta chỉ rời xa nàng một thời gian, chẳng qua mới sáu năm mà thôi. Nàng đã quên nàng từng đối xử tốt với ta thế nào sao?”

“Vì muốn gả cho ta mà sẵn sàng làm trò hề, giả xấu. Biết ta không quen ăn cơm nàng nấu, nàng liền chạy sang nhà hàng xóm học cách nấu ăn. Mỗi ngày bán xong tàu hủ, nàng lại vội vã trở về để nấu cơm cho ta ăn.”

“Giang Mãn, bây giờ nàng nói nàng không thích ta nữa, nàng nghĩ ta sẽ tin sao?”

Ta nhìn khuôn mặt từng khiến ta si mê đến không dứt nổi lúc trước, bỗng cảm thấy một nỗi buồn tê tái chạy thẳng vào tim.

Thì ra, những gì ta làm cho hắn, hắn không phải không biết.

Hóa ra, một người dù biết rõ tất cả vẫn có thể nhẫn tâm đâm sâu vào trái tim người khác mà không chút bận lòng như thế.

Nếu đây là cái gọi là thích thì thật sự nó chẳng đáng giá chút nào.

Sự quan tâm của Lục Nghiên Tu dành cho ta thậm chí còn không bằng sự quan tâm của Gấm Hoa.

Ta nhìn hắn khoác trên mình bộ bạch y sạch sẽ không dính chút bụi trần, rồi lại nghĩ đến chính mình khi trước, lúc nào cũng đầu tóc bù xù, lem luốc đầy đất cát.

Trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó nói, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ.

“Lục Nghiên Tu, ngươi có thấy phu quân ta không? Hắn tên là Thẩm Thính Lan, chàng mới là người ta muốn cùng nắm tay đi hết cuộc đời này.”

Nói xong, ta vòng qua người hắn rồi chạy vào trong nhà.

Nhưng trong nhà trống trơn, không một bóng người.

Trái tim ta đập loạn nhịp, Thẩm Thính Lan không thể bỏ ta mà đi!

Dù không biết lấy đâu ra niềm tin, nhưng ta vẫn tin chắc một điều, chàng không phải Lục Nghiên Tu, chàng sẽ không rời bỏ ta.

“Hừ, A Mãn, xem ra người mà nàng muốn cùng trải qua cả đời lại không nghĩ như vậy. Hắn đang lừa nàng thôi. Hắn thậm chí còn chẳng bằng ta, lại bỏ rơi nàng ngay trong ngày đại hôn!”

Giọng nói của Lục Nghiên Tu vang lên sau lưng ta.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu:

“Không thể nào, chàng ấy sẽ không làm vậy!”

“A Mãn, tin ta đi, chỉ có ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Từ nay nàng không cần chịu khổ nữa. Ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây, đưa nàng về Cửu Trùng Thiên. Từ nay sẽ không ai dám chê cười nàng. Ta thành thân v nàng, để nàng làm thê tử của chiến thần, có được không?”

Nói xong, Lục Nghiên Tu đưa tay định chạm vào mặt ta.

Ta lùi lại một bước tránh khỏi bàn tay hắn.

Ánh mắt ta lần đầu tiên tràn đầy sự kiên định.

“Lục Nghiên Tu, trước đây ta đối tốt với ngươi, sẵn sàng hy sinh vì ngươi, đó là ta cam tâm tình nguyện. Ngươi không thích ta, ta cũng chưa từng oán trách ngươi.”

“Trên đời này, mọi thứ đều có thể mua bằng bạc, duy chỉ có chân tình là không thể. Ta chưa từng ép ngươi thích ta, giờ ngươi cũng không thể ép ta thích ngươi.”

Đôi tay Lục Nghiên Tu nắm chặt lại bên người, ánh mắt nhìn ta như chất chứa muôn vàn điều muốn nói nhưng lại không thể thốt ra.

“Cạch!”

Một tiếng động vang lên, ta ngước mắt nhìn về phía sau hắn.

Là Thẩm Thính Lan trong bộ hồng bào rực rỡ!

13

Sắc mặt Thẩm Thính Lan tái nhợt, khóe môi còn vương một chút máu.

Dường như chàng đã lau đi nhưng vẫn chưa sạch hẳn.

Một tay chàng giữ trước ngực, tay kia đẩy cửa bước vào.

“A Mãn!”

Ta lao nhanh tới, nhào vào lồng ngực chàng.

Thân thể chàng khẽ lảo đảo nhưng vẫn ôm chặt lấy ta.

Đôi tay lớn xoa nhẹ lên mái tóc ta, ánh mắt dịu dàng, tràn đầy yêu chiều cúi xuống nhìn ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương