Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta giật mình, thân thể khẽ run lên, cũng làm rơi luôn chủy thủ trong ống tay áo.
“Cạch” một tiếng, vang lên rất rõ trong xe.
Bên trong xe lặng đi một lúc.
Tiêu Thì Diên nặng nề thở dài, huynh xoa đầu ta, giọng có chút tự trách:
“Xin lỗi Chiêu Chiêu, ca ca đã không bảo vệ muội chu toàn.”
Ta thấy mũi tê tê, nước mắt trong phút chốc bỗng rơi xuống.
“Ca ca…”
Ta nấc lên, lao vào lòng huynh: “Muội cứ nghĩ sẽ chẳng còn được gặp huynh nữa.”
Huynh ôm chặt lấy ta, giọng vẫn dịu dàng trầm thấp: “Ca ca hứa với muội, sau này sẽ không rời xa Chiêu Chiêu nữa.”
“Hắn đúng là vô liêm sỉ!”
Cố Hành Chỉ nghe ta kể lại, tay cầm quạt đi vòng vòng trong phòng vì tức giận.
“Nước Lương chỉ to bằng móng tay, lão quốc chủ kia đã ba mươi tuổi, còn mặt mũi nào đòi sánh với Chiêu Chiêu!”
Cố Hành Chỉ quăng cây quạt lên bàn, lớn giọng: “Nghe nói biết muội được triệu vào cung, ca ca của muội bất chấp tất cả cưỡi ngựa trở về!”
“Vất vả lắm hắn mới bình phục chút đỉnh giờ lại lụi mất phân nửa.”
Cố Hành Chỉ trông vẻ mặt Tiêu Thì Diên vẫn tái nhợt thì đành lắc đầu bất lực
“Ta đi thay không được sao, ngươi cứ nhất định phải đích thân chạy đến.”
Ta ôm Tuyết Cầu, lòng nặng trĩu.
Huynh đặt chén thuốc xuống, chậm rãi vuốt tóc ta.
“Đứng giữa đám sói hùm kia, Chiêu Chiêu chỉ là một tiểu cô nương nên khó tránh khỏi sợ hãi.”
Ta đặt Tuyết Cầu xuống rồi tựa đầu lên gối ca ca, mặc cho huynh khẽ vuốt ve mái tóc.
Cảm giác rất thoải mái, ta lim dim mắt.
Huynh khẽ cười, nhéo nhẹ dái tai ta: “Như mèo con vậy.”
“Hai huynh muội các ngươi tình thâm nghĩa trọng, còn ta là kẻ oan gia chắc!”
Cố Hành Chỉ hằn học rời đi.
Ta có phần khó hiểu, muốn ngẩng đầu gọi y.
Nhưng tay ca ca lại nhẹ nhàng ấn ta xuống: “Chiêu Chiêu, đừng động.”
Bàn tay huynh hết lượt này đến lượt khác lùa vào tóc ta như để xác nhận sự tồn tại.
Lúc thần trí ta dần mơ hồ, sắp thiếp đi, dường như có người khẽ thở dài bên tai:
“May là… muội vẫn bình an.”
7
Từ khi Tiêu Thì Diên trở về, Minh Vương phủ lại khôi phục nét êm đềm như trước.
Chỉ có điều ta không còn thấy quản gia gia nữa, ta hỏi huynh ông đi đâu rồi.
Huynh xoa đầu ta, chỉ bảo ông tuổi cao nên mình đã cho ông về quê dưỡng lão.
Nói rồi, huynh đổi đề tài, hỏi ta: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội sang vườn hoa mai, muội có muốn đi không?”
Tâm trí ta bị kéo sang hướng khác.
Ta xem thiếp mời, lại ngó gương mặt vẫn phảng phất tái xanh của Tiêu Thì Diên, cuối cùng lắc đầu.
“Bệnh của ca ca còn chưa lành, muội muốn ở bên huynh.”
Huynh bật cười, ánh mắt thêm phần nhu hòa.
“Chiêu Chiêu ngốc, ca ca không sao.”
Huynh véo nhẹ một bên má ta, giọng ôn tồn vui vẻ.
“Ca ca là chỗ dựa của Chiêu Chiêu, chẳng phải gánh nặng của muội. Muội muốn đi đâu thì cứ đi, ca ca sẽ chăm sóc bản thân, đợi muội trở về nhà.”
Chữ “nhà” ấm áp đến nỗi làm mũi ta cay cay.
Ta nắm nhẹ tay huynh, khe khẽ đưa qua đưa lại, huynh cúi nhìn ta, khóe mắt mỉm cười.
Ta vui vẻ nói: “Chiêu Chiêu cũng sẽ đợi ca ca về nhà.”
Huynh sững lại, rồi nét cười trong đôi mày mắt càng thêm dịu dàng.
“Được.”
Ta đến Minh Vương phủ khi mới mười tuổi, xưa nay chỉ quen cùng ca ca đọc sách, đánh đàn, viết chữ.
Nếu chuyện trong cung không lan ra, e rằng người trong kinh thành còn chẳng biết trong Minh Vương phủ có ta.
Hôm nay, đích thân huynh tiễn ta đến phủ của Lâm An Hầu.
Cố Hành Chỉ thấy huynh đang buộc áo choàng cho ta thì phát ra hết tiếng thở dài này đến tiếng thở dài khác.
“Bảo bối cục cưng của ngươi bị quấn thành cái gì thế kia, muội ấy còn đi nổi không?”
Huynh khựng tay.
Ta đẩy đảy chiếc cổ đang bị thắt chặt, khẽ nói: “Vẫn tạm ổn.”
“Mặt cũng đỏ bừng cả lên rồi, Chiêu Chiêu chỉ ở lại chừng hai canh giờ thôi, ngươi cứ làm như gả con gái vậy.”
Cố Hành Chỉ nới lỏng dải áo choàng cho ta, ta chợt cảm thấy dễ thở hơn hẳn.
“Đi thôi, muội muội của ta đang đợi trong phủ.”
Ta ngẩng đầu nhìn huynh, thấy huynh mỉm cười gật gù thì lúc này ta mới xoay người vào Lâm An Hầu phủ.
Loáng thoáng, ta nghe tiếng Cố Hành Chỉ nói: “Ngày sau Chiêu Chiêu xuất giá, ngươi tính làm sao? Chẳng lẽ ngày ngày kè kè theo sau muội ấy?”
Xuất giá ư? Ta mới mười hai, còn lâu.
Ta ở lại phủ Lâm An Hầu đến tối, khi hai bên đường đều giăng đèn lồng mới lưu luyến leo lên xe ngựa trở về Minh Vương phủ.
Trên bầu trời lất phất tuyết, ta mường tượng lại hình ảnh mấy người bạn mới kết giao hôm nay, chẳng hiểu sao bước chân cũng nhẹ nhàng vui vẻ hơn.
Cho đến khi ta về đến trước cổng viện của Tiêu Thì Diên.
Trong sân huynh đèn đuốc sáng trưng, huynh khoác trường bào, một mình ngồi nơi hiên chong đèn đọc sách.
Tuyết Cầu chiếm một vạt áo của huynh, nằm cuộn tròn ngủ say.
Tim ta bỗng nhói lên một nỗi chua xót.
Ánh đèn chao nghiêng, dường như huynh đã nhận ra, quay sang nhìn thấy ta đang đứng ngây ở cửa, nhíu mày nói: “Đã về sao không vào, hứng gió lạnh sẽ khó chịu đấy.”
Ta mặc huynh giúp mình cởi áo choàng, lau khô tóc.
“Uống chút trà nóng cho ấm người.”
Huynh toan đi rót trà nhưng ta bướng bỉnh kéo tay huynh, áp mình vào vòng tay huynh.
“Sao vẫn như tiểu hài tử vậy?”
Huynh bất đắc dĩ lắc đầu nhưng ngón tay vẫn âu yếm vén sợi tóc lòa xòa bên tai ta.
“Muội muốn làm tiểu hài tử.”
Ta ngửa mặt làm nũng trong lòng huynh.
Huynh chỉ cười, cũng không nói thêm lời nào mà chỉ dùng vạt áo rộng che chắn gió lạnh bên ngoài cho ta.
8
Ta dần lớn lên, các mối xã giao cần thiết cũng không thể thiếu.
Nhưng khi ra ngoài ta chưa từng chịu một chút ấm ức nào, dân kinh thành gọi ta là “tâm can của Minh Vương.”
Cố Hành Vi bảo, ca ca ta nắm binh quyền cả Đại Tề, còn ta chính là tròng mắt của huynh.
“Bây giờ ngươi mà vào Kim Loan điện cầm ngọc tỷ diễn tạp kỹ, đám lão già ấy cũng sẽ khen ngươi khéo diễn.”
Cố Hành Vi lắc lư cổ trông không khác ca ca nàng là Cố Hành Chỉ bao nhiêu.
“Hoàng hậu chỉ có một ngũ công chúa, hoàng đế thì chỉ còn hai hoàng tử mà cũng đều qua đời, binh quyền lại ở trong tay ca ca ngươi, nếu ta là ngươi, ta đã ngang nhiên đi lại khắp kinh thành.”
Những lời này quá ngông cuồng bất kính, ta muốn bảo Cố Hành Vi đừng nói nữa nhưng lại không biết ngăn thế nào.
“A Vi…”
“Được rồi, ta biết rồi.”
Cố Hành Vi vỗ vai ta theo kiểu huynh đệ, hỏi: “Lễ cập kê của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trong phủ vì lễ cập kê của ta nên ai nấy bận rộn tối ngày, ngay đến mấy tấm thiệp mời mà Tiêu Thì Diên cũng nhất định đòi tự tay viết.
Lễ trưởng thành của chính huynh còn làm sơ sài, vậy mà đến lễ cập kê của ta, huynh lại đòi đích thân lo liệu từng việc.
“Ca ca đang lo liệu hết.”
Nghe ta đáp vậy, Cố Hành Vi chỉ biết trừng mắt.
“Nếu ca ca ta được một nửa như ca ngươi, ta nằm mộng cũng cười tỉnh.”
Cố Hành Vi và Cố Hành Chỉ thường đấu khẩu như một đôi oan gia.