Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngay lúc này, trận mưa lớn ào ạt đổ.
Xuyên qua màn mưa, ta thấy đôi chân mày của Tạ Lăng dần ướt sũng.
Ánh mắt hắn đen kịt đáng sợ, như thể muốn nuốt chửng ta.
Nhưng rồi hắn vẫn buông lỏng bàn tay đang ghìm chặt cổ tay ta.
“Xin lỗi.”
Hắn khẽ nói.
Bỗng ta cảm thấy mọi thứ thật vô vị, chẳng còn hơi sức ở lại chịu mưa gió với bọn họ.
Ta cúi xuống ôm Tụng An định rời đi.
Lại bị Tụng An cắn mạnh vào cổ tay.
“Dựa vào đâu mà đánh phụ thân và Bùi tỷ tỷ! Dựa vào đâu cấm con cưỡi ngựa! Con ghét nương nhất!”
Một tia chớp xé toạc trời, sấm nổ ầm bên tai ta.
Ta sững sờ cúi đầu.
Nha hoàn vội tiến lên đỡ Tụng An:
“Tiểu thiếu gia đừng nói bừa, phu nhân thương người nhất, còn đi mua bánh phục linh mà người thích nhất…”
Tụng An buông ra, để lại trên cổ tay ta dấu răng máu me.
Nó nhìn ta đầy oán hận:
“Bánh phục linh! Lại là bánh phục linh! Người có biết con đã ngán đến tận cổ rồi không!”
Nó giật mâm bánh trên tay nha hoàn rồi ném thẳng xuống đất.
Tiếng sứ vỡ giòn tan.
Mảnh vỡ bắn vào vạt áo ta.
Đĩa bánh phục linh mà ta đích thân đi mua, vỡ vụn thành trăm mảnh,
Lẫn với bùn đất và nước mưa.
Nát bươm chẳng còn hình dạng.
Nó mạnh tay đẩy vai ta.
Rõ ràng sức trẻ con không lớn, vậy mà khiến ta lảo đảo.
“Bùi tỷ tỷ vừa xinh đẹp dịu dàng, gấp trăm ngàn lần người, phụ thân cũng thích nàng.
“Người cút đi! Con không nhận người làm nương nữa!”
Tim ta như bị ngọn gió lạnh xuyên thủng.
Từng lớp mưa quất xuống.
Mắt ta mờ nhòe, không sao nhìn rõ thần sắc của mọi người.
Một lúc lâu, ta nghe chính mình khẽ bật cười.
Xen lẫn hương vị lạnh lẽo tê dại.
“Được thôi, vậy ta sẽ không làm nương của con nữa.”
3
Ta không rõ mình trở về nội thất bằng cách nào.
Đến lúc phục hồi tinh thần, quần áo trên người vẫn ướt sũng.
Mưa ngoài khung cửa lộp độp chưa ngưng.
Ta đứng ngắm màn mưa qua khung cửa, những đầu ngón tay gầy trơ chạm vào làn hơi lạnh.
Cái ẩm ướt len vào tận đáy lòng, ta dừng lại ngẩn ngơ.
Rồi đưa tay lấy bút trên án, viết xuống một tờ hòa ly.
Có tiếng bước chân khe khẽ mở cửa, người ấy chậm rãi tiến đến sau lưng, nhẹ nhàng khoác thêm áo cho ta.
Ta ngoảnh đầu.
Thì ra Tạ Lăng đã đến.
Ta ném tờ giấy mỏng ấy về phía hắn.
Đột nhiên nhận ra năm năm nghĩa tình cũng mỏng manh chẳng khác tờ giấy này.
“Chúng ta hòa ly đi.”
Sắc mặt Tạ Lăng dần trở nên tệ hại, gương mặt hắn tái xanh.
Ngũ quan tuấn dật dần trở nên dữ tợn, hắn gằn giọng, thở hắt mà hỏi ta:
“Vì sao?”
Đôi môi ta lạnh ngắt, như cả hơi thở cũng giá buốt.
“Chàng hỏi ta vì sao ư?”
Cái lạnh dần xâm vào phổi, khiến ta ho sặc hai tiếng.
“Đương nhiên là vì chàng đê hèn bẩn thỉu, không xứng làm phu quân của ta.”
Trong mắt Tạ Lăng hiện lên nét kinh hoàng, giọng run rẩy nắm lấy cổ tay ta:
“Ta không đồng ý!”
Ta hất tay hắn, muốn gạt ra, lại bị hắn ghì mạnh xuống án.
“Hòa ly rồi nàng định đi đâu!
“Muốn đến phương Bắc tìm hắn ư? Nàng đừng mơ, cho dù chết, nàng cũng là người của Tạ gia!”
Nghe đến nơi chốn quen thuộc kia,
Ta chợt hoảng hốt chốc lát.
Bị hắn phát cuồng xô vào khuỷu tay vốn đang chảy máu, đau đến rơi lệ.
Ta không chịu nổi, giãy giụa tay chân, đấm đá Tạ Lăng.
Hắn càng thêm điên loạn:
“Sao hả, ta không được nhắc tên hắn? Mới nhắc đến hắn mà nàng đã khóc rồi?”
Hắn không chịu buông tay, ta cắn mạnh vào hổ khẩu nơi hắn đang khống chế mình, đến khi khe răng tràn ra vị tanh của máu.
“Đồ điên, buông ta ra!”
“Đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu như ngươi!”
Hắn đau đớn, tức giận đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên, mắt đỏ ngầu.
Hắn với tay chộp lấy nghiên mực trên án, ném thẳng vào ta.
Nghiên mực đập trúng thái dương, dòng nóng ấm chảy xuống, len vào mắt.
Một màu đỏ lòm.
Ta đưa tay lên, kẽ tay dính nhớp máu tanh.
Dưới ánh mắt sợ hãi, hối hận của Tạ Lăng,
Mắt ta tối sầm, ngất lịm đi.
4
Khi ta tỉnh lại, thấy phụ mẫu khóc đỏ cả mắt.
Mẫu thân ôm chặt ta vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn:
“Con của ta, thật khổ cho con.”
Trán ta nhức như búa bổ, đưa tay sờ thử, cả chỗ ấy đều băng bó kín bông vải.
Phụ thân trán u to tướng, hệt như bị va đập đâu đó.
Ông nắm chặt tay ta:
“Cũng tại ta vô dụng, dù có dập đầu đến chết trước mặt Hoàng thượng, cũng phải xin cho con được hòa ly.”
Ta ngây ra nhìn họ, đầu đau dữ dội.
Hòa ly gì chứ?
Ta chẳng hiểu nổi một lời.
Ta tò mò mở miệng:
“Hôm qua chúng ta chẳng phải vừa đi thuyền từ Giang Nam tới kinh, phụ thân lúc nào diện thánh vậy?”
Phụ mẫu sững sờ nhìn nhau, một lúc sau cùng gọi đại phu đến, thì thầm bàn bạc thật lâu.
Đại phu nói ta bị chấn thương não bộ, mất đi một phần ký ức.
Ta hoang mang nhìn phụ mẫu.
Hai người ngồi bên giường ta chỉ biết thở dài:
“Cũng được, quên rồi cũng tốt.”
Bão Nguyệt ló đầu vào phòng, giận dữ bảo:
“Công tử họ Tạ cùng tiểu công tử đến cửa, muốn gặp cô nương.”
Phụ thân ta nổi giận đập mạnh cái bát:
“Nghịch tử! Đuổi ra, đuổi hết ra!”
Mẫu thân ta tức đến phát khóc, vừa lấy khăn lau nước mắt vừa mắng:
“Ta ở trước mặt Hoàng thượng dập đầu đến chảy máu, chỉ để cầu xin một tờ hòa ly.”
“Họ Tạ thật mặt dày, còn dám đến đây!”
Nói rồi bà kéo ta vào lòng, nghẹn ngào:
“Biết vậy ngày ấy nương thà…”
Nói nửa chừng, bà nghẹn lại không nói tiếp.
Đầu ta rất đau, tai nghe cũng không rõ, thoáng nghe mấy từ.
Liền nắm lấy tay áo nương, ánh mắt sáng rỡ:
“Vừa rồi Bão Nguyệt bảo ‘cô gia’? Vậy nghĩa là con thành thân rồi ư?”
Ánh mắt phụ mẫu lảng tránh.
Ta nghĩ đến khuôn mặt trong ký ức tựa gió mát trăng trong.
Bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống:
“Con gả cho Thôi Đàn, phải không?”