Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt mẫu thân khó coi, rơi nước mắt.
Phụ thân lộ vẻ không đành lòng, ông nhắm mắt lại, định nói gì đó.
Lại bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.
“Phải.”
Người tới mặc áo bào trắng, khuôn mặt sáng như trăng rằm.
Ánh đèn lay động, chiếu lên hàng lông mày sắc bén của chàng, soi sáng đôi mắt trong veo như nước.
Ánh trăng nhuộm trắng hoa dành dành trong sân.
Giữa sắc trăng mênh mang, tà áo chàng đượm phong sương.
Ta nghe được tim mình rộn ràng.
Ta liền mỉm cười, mắt cong cong nhìn chàng:
“Thôi Đàn, chàng đến rồi.”
Thiếu niên ta yêu từ năm mười sáu tuổi, nhất định là chàng.
5
Thôi Đàn dường như không giống với ấn tượng của ta nữa.
Chàng thời niên thiếu tựa như cây ngọc lan, tuấn tú vô song.
Giờ đây lại giống như cây trúc xanh trải qua sương tuyết, mang theo vẻ lạnh lùng, mất đi nét thanh tú ngày nào.
Trán ta đau đến như muốn nứt, không kìm được mà đưa tay khẽ chạm lòng bàn tay chàng, mang theo vài phần ấm ức bản thân chẳng mấy hay biết:
“Vì sao giờ chàng mới đến?”
Lòng bàn tay Thôi Đàn chai sần, hai tay vừa chạm, chàng dường như bị bỏng.
Khớp cổ tay tinh tế của chàng khẽ run.
Sau đó chàng nắm chặt tay ta, giọng nói khó khăn:
“Là ta không tốt, đã để nàng đợi lâu.”
Sắc mặt phụ mẫu có chút kỳ lạ.
Phụ thân như muốn nói điều gì, nhưng bị mẫu thân kéo áo khuyên nhủ, đành nhịn lại.
Thôi Đàn bưng chén thuốc, rất đỗi thuần thục dùng muỗng bạc khuấy nguội, đưa đến bên môi ta.
Ta nhớ thuở xa xưa, nhà họ Thôi sát vách nhà họ Tiết.
Thuở nhỏ ta ốm yếu, mỗi lần đều bị phụ mẫu đuổi khắp sân để uống bát thuốc đắng ngắt.
Mỗi lần ấy Thôi Đàn đều xuất hiện, dỗ ta uống cạn không sót một giọt.
Năm ấy cuối xuân, mưa bụi bay lất phất, hoa hạnh se lạnh.
Thôi Đàn sáng sớm chạy đi mua cho ta món bánh đậu vàng ưa thích.
Ta nép sau cánh cổng khắc hoa, nhìn giọt mồ hôi lấp lánh nơi trán chàng, lần đầu lương tâm trỗi dậy:
“Phụ mẫu nói làm người phải biết tri ân báo đáp.”
“Vậy thế này, bổn cô nương cho phép chàng ước một nguyện vọng.”
Chàng trầm ngâm không nói, vẻ mặt ta bèn có chút cảnh giác:
“Nhưng không được đòi hỏi quá đáng.”
Trời trong xanh mát chiếu lên gương mặt thanh nhã của chàng.
Chàng đứng trong ánh hoàng hôn, khóe môi chầm chậm cong lên, rồi khẽ mỉm cười đưa tay ra.
Đặt vào lòng bàn tay ta một tấm bùa hộ mệnh nho nhỏ:
“Chỉ mong nàng đời này xuôi chèo mát mái, vô ưu vô bệnh, đó chính là nguyện vọng của ta.”
Sau đó, ngón tay chàng khẽ động, nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên vai ta.
Lá bùa bình an đó rất khó có được.
Kẻ cầu bùa phải leo ngàn bậc đá, dâng đủ lễ bái, chứng tỏ lòng thành.
Hôm ấy đúng mùa mưa dầm, mấy ngày liền mưa trắng trời, không biết Thôi Đàn đã khổ cực nhường nào để xin về.
Bấy giờ ta nào hay, dưới vạt áo chàng, hai đầu gối đầy vết bầm tím.
Đêm nay đèn bạc bẽo, sợ rằng gặp nhau trong mơ cũng hóa hư ảo.
Song khi ấy ta chỉ nghĩ.
Mình nhất định là một cô nương may mắn,
Vì được quen biết một lang quân tốt đẹp như chàng.
6
Đại phu nói ta cần tĩnh dưỡng vài ngày.
Mặc cho ta gặng hỏi thế nào, phụ mẫu chỉ bảo ta không chịu nổi kích động.
Hai người họ mãi lặng thinh, cũng là ngầm cho ta biết vì sao ta lại bị thương thế này.
Trước mắt ta chỉ rõ một điều, ký ức của ta dừng lại năm mười sáu tuổi.
Năm mà nhà họ Tiết chúng ta vào kinh.
Những chuyện sau đó ta đều không nhớ rõ.
May thay Thôi Đàn vẫn ở cạnh ta.
Chàng thường đọc truyện giúp ta giải khuây.
Ta không ăn phần xơ của quýt, chàng liền tỉ mỉ lột sạch từng sợi.
Về mấy năm qua, chàng một mực kín miệng, chỉ có ánh mắt đôi lúc hiện nét buồn bã.
Ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng ta lấy chàng, nhưng khuê phòng chỉ có đồ đạc của riêng ta.
Mấy ngày nay, chúng ta cũng chưa hề chung chăn gối.
Đầu hãy còn âm ỉ đau, ta dứt khoát không nghĩ thêm, nhắm mắt dưỡng thương.
Bão Nguyệt đặt một chiếc giường quý phi dưới bóng cây, đỡ ta nằm lên hóng mát.
Thôi Đàn ở bên gảy đàn giúp ta.
Có lẽ lâu ngày chưa gảy, ngón đàn chàng hơi lúng túng, sai đi mấy nốt.
Ta không nén nổi phì cười:
“Khúc đàn lỡ nhịp, Chu Lang ngoái nhìn, giờ đây lại là Thôi Lang mong ta ngoái lại.”
Thôi Đàn làm ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, đưa tay cầm lấy quả trên bàn:
“Ta mang những thứ này đi ướp dưới giếng cho mát, nàng ăn vào sẽ giải nhiệt.”
Chỉ là vành tai chàng thoáng ửng hồng.
Ta bật cười, tiếng cười làm mấy chú chim trên cành giật mình vỗ cánh.
Dõi theo bóng lưng Thôi Đàn khuất sau cánh cửa, chợt phía sau vang lên một tiếng quát chói tai.
“Quả nhiên ngươi đúng như Bùi tỷ tỷ nói, ở đây giả bệnh.”
“Còn mặc sức cười đùa với nam nhân khác, trái hẳn khuôn phép của bậc phụ đức, sao xứng làm nương của ta!”
Ta xoay người, thấy một hài tử đầu chỏm tóc đứng đằng kia.
Mặc quần áo gấm vóc, gương mặt đầy giận dữ, đang trừng mắt nhìn ta.
Trông chẳng bình thường chút nào.
Lời lẽ cũng giống kẻ mắc bệnh điên.
Phụ mẫu vốn chưa từng nuôi ta thành kẻ nhẫn nhịn, mà năm mười sáu tuổi ta càng thêm kiêu ngạo.
Ngay lập tức ta chau mày, trợn mắt:
“Cái gì mà phụ đức với chẳng phụ đức, tiểu quỷ phiền phức, tự dưng tìm nương?”
“Còn nói năng lung tung, liệu hồn kẻo ta đánh gãy chân ngươi!”
Hài tử kia lập tức mặt cắt không còn giọt máu:
“Ngươi… ngươi thật thô lỗ, ta phải đi mách phụ thân, bảo phụ thân trừng trị ngươi…”
Ta nhặt lõi lê gặm dở, ném thẳng vào nó.
Lõi lê trúng vạt áo để lại một vệt bẩn, dọa nó kêu thét.
Ta chống hai tay lên hông làm ra vẻ còn muốn ném nữa:
“Phụ thân ngươi là ai mặc kệ, dám xông vào phủ ta quậy phá, phụ thân ngươi đến ta cũng đánh!”
Hài tử kia sợ đến mức cuống quýt bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu inh ỏi như gặp quỷ.
Ta khoái chí cười đến cong cả mắt.
Cười động miệng vết thương, lại đau nhói phải khom lưng.
Có người bước tới sau lưng đỡ vai ta.
Ngoảnh đầu nhìn, thấy Thôi Đàn một tay ôm ngực, cổ họng căng cứng.
Ta hoảng hồn sờ lên ngực chàng:
“Chàng làm sao vậy, có phải đột nhiên nhói tim chăng?”
Chàng nắm lấy tay ta đang sờ loạn, gắng nở nụ cười gượng.
Gương mặt thanh tú của chàng in sâu vào đồng tử ta, vẻ mặt chàng phức tạp:
“Ta không sao.”
“Khấu Khấu, chỉ là đã rất lâu ta mới thấy nàng cười như thế.”
7
Hài tử điên khùng kia cũng chẳng rõ từ đâu chạy đến.
Thân thể ta đã khá hơn, vết thương trên trán đã lên da non hồng hồng, trông có phần xấu xí.
Thôi Đàn biết ta lo sợ để lại sẹo, nê tốn công xin từ trong cung một lọ Ngọc Cơ Cao.
Song chung quy ta vẫn mang sẹo.
Lúc này đang là tiết Thất Tịch, Thôi Đàn rủ ta đi thả đèn.
Vì sẹo trên trán mà ta ủ dột, không muốn ra ngoài.