Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Ta dần bình tĩnh, điềm đạm nhìn ả:

“Đó là chuyện của ta và chàng, liên quan gì đến ngươi.”

Như bị sự bình tĩnh ấy chọc giận.

Tạ Lê phát điên, gào thét khản cổ:

“Tại sao! Ta xuất thân vượt xa ngươi, nhan sắc cũng chẳng kém, vì sao hắn thà lưu đày chứ không chịu cưới ta! Vì sao bao năm hắn vẫn không quên ngươi!”

“Ta đã sỉ nhục hắn trong thư, thế mà mỗi tháng hắn vẫn lén về kinh chỉ để ngắm ngươi một thoáng, vì sao? Tiết Khấu, ngươi có gì hơn người, nói đi, ngươi dựa vào đâu!”

Đột nhiên, một đôi tay như ngọc nâng rèm lên.

“Vì nàng là nàng.”

Thôi Đàn rũ mi, lạnh nhạt nhìn sang.

Mắt Tạ Lê như đờ ra, ả hau háu ngắm gương mặt chàng, nơi cổ họng phát ra tiếng khò khè.

Thôi Đàn ngoảnh đi vì ghê tởm, tránh ánh mắt ả.

Chàng nắm tay ta, dứt khoát rời đi:

“Chuyện của ta và phu nhân, chẳng phiền nương nương bận tâm, mau lên đường thôi.”

Thái giám lo việc lần lượt xông đến.

Ta nghe tiếng Tạ Lê giãy giụa gọi tên chàng.

Rồi tiếng ghế đổ lộc cộc, xen lẫn lời chửi rủa điên dại.

Không muốn nghe thêm, Thôi Đàn đưa tay bịt tai ta:

“Đừng để bẩn tai nàng, Khấu Khấu.”

Ta gỡ tay chàng, đan mười ngón cùng chàng:

“Chàng gọi ta một tiếng ‘phu nhân’ nữa đi.”

17

Thôi Đàn đỡ ta lên xe ngựa, ta níu lấy cổ tay chàng, kéo chàng vào chung.

Giống như năm xưa khi bơi thuyền, chàng một dạ chăm chú đọc sách, ta cưỡng ép lôi chàng lên chiếc thuyền nhỏ.

Trong mắt Thôi Đàn thoáng niềm vui, ta thấy cổ họng mình khô khốc:

“Bức thư chàng nhận ở Bắc cương năm ấy, không phải do ta viết, chàng tin ta không?”

Chàng thản nhiên ngả người:

“Lúc nào ta chẳng tin nàng.”

Phải, chàng vốn tinh tường.

Thôi Đàn vòng tay, để ta dựa vào bờ vai chàng:

“Khấu Khấu, đối với ta, nàng là trân bảo đánh mất rồi tìm lại.”

Ta cố nén lệ, tĩnh lặng nép bên chàng.

Năm đó phụ thân Thôi Đàn chết oan trong ngục, mẫu thân chàng nuốt vàng tự vẫn, họ đều chẳng còn.

Phụ mẫu ta vì họ xây mộ trên núi.

Thôi Đàn dẫn ta đi bái tế song thân.

Ngày chàng lên đường về Mạc Bắc, ta cùng chàng đồng hành.

Trời đất mênh mông, ta nguyện cùng chàng thưởng thức một khung trời khác.

Trong thư phòng ở Mạc Bắc, ta vô tình tìm thấy lá thư hồi âm khi xưa.

Đặt chung cùng bức thư đầy độc ác Tạ Lê đã viết.

Thì ra chàng chẳng hoàn toàn thông minh như ta vẫn nghĩ.

Năm năm qua, tờ thư đã sờn rách, ố vàng.

Nước mắt tự thuở nào đã khô.

Nét mực nhòe nhoẹt phơi bày dấu vết giọt lệ.

“Chỉ mong nàng đời này được bình an hạnh phúc, không bệnh không tai, ấy chính là nguyện vọng duy nhất của ta.”

Ngày xưa, khi hai nhà chúng ta còn chưa tiến kinh.

Vào mùa mưa dầm, chàng bất chấp mưa lớn thay ta cầu bùa bình an.

Ta từng hứa sẽ báo đáp tâm nguyện đó.

Bây giờ nghe lại, như tiếng chuông buổi hoàng hôn gõ vào giữa trán ta.

Về bức thư cay nghiệt kia, ta không rõ chàng viết hồi âm trong tâm trạng thế nào.

Tưởng chừng là ý đoạn tuyệt, nhưng vẫn đầy tình ý chân thành.

Ta tìm gã tiểu đồng thân cận của Thôi Đàn gặng hỏi.

Mới biết suốt năm năm, chàng chưa từng vắng bóng trong góc khuất ta không thấy.

Đúng như lời Tạ Lê, chàng vẫn hay lén về kinh ngắm ta.

Ngày ta thành thân, chàng lẫn trong đám đông.

Cây trâm ngọc dự định trao cho ta cuối cùng đâm sâu vào lòng tay, máu tuôn đầm đìa.

Trong bao đêm buồn bã chốn hậu viện không trăng.

Chàng chỉ lặng lẽ ngồi trên mái hiên.

Cách một quãng xa, nhẹ nhàng chạm vào cái bóng của ta.

Hôm ta lâm bồn, đau đớn tột cùng,

Kẻ xuất hiện trong khoảnh khắc cận kề cái chết không phải ảo mộng.

Tiểu đồng khóc đỏ mắt:

“Hôm ấy lang quân muốn vung gươm giết cả họ Tạ, thuộc hạ liều mạng đánh ngất ngài rồi mới mang về.”

Ở Mạc Bắc có dãy núi tuyết nối nhau bất tận.

Vầng trăng so với Trung Nguyên càng cô quạnh, lạnh lẽo.

Nhưng vầng trăng của ta hình như chưa từng rời xa,

Tuy treo cao, vẫn soi tỏ nơi ta.

Ta mở lòng bàn tay.

Trong đó là cây trâm ngọc đêm Thất Tịch chàng tặng.

Thôi Đàn đạp gió tuyết mà đến, tiếng kiếm kêu leng keng, như gõ vào lòng ta.

Bông tuyết lả tả đọng nơi hàng lông mày thanh tú của chàng.

Ta đưa tay phủi nhẹ.

Chàng cởi áo choàng khoác lên vai ta.

Đúng khi ấy, từng lời rõ ràng thoát khỏi môi ta:

“Thôi Đàn, chúng ta thành thân thôi.”

18

Năm thứ ba sau khi ta và Thôi Đàn kết hôn.

Phụ thân ta cáo quan, dẫn mẫu thân đến Mạc Bắc.

Cùng năm ấy, ta hạ sinh một bé gái cho chàng.

Thôi Đàn không muốn ta lại vượt Quỷ Môn Quan như trước, bèn lén uống canh tránh thai dành cho nam.

Nhưng không thắng nổi lời ta khuyên mãi.

Bởi ta thương xót chàng cô độc, trên đời chẳng còn ruột thịt.

Nên ôm lòng riêng, muốn sinh cho chàng một hài tử nối dõi huyết thống.

Tại Mạc Bắc, ta vẫn sống y hệt thuở ở kinh thành,

Ta thường nấu cháo phát từ thiện, cưu mang trẻ bơ vơ.

Thậm chí còn giúp các tướng sĩ trong quân viết thư về nhà.

Ngày tháng của ta êm đềm vô cùng.

Mọi người nơi này cũng đều chan chứa nghĩa tình.

Những chuyện cũ ở kinh thành, ta sớm vứt bỏ sau đầu.

Vì với ta, chúng không còn quan trọng.

Tạ Lăng từng viết thư cho ta, lời lẽ dằng dặc tỏ nỗi tương tư.

Hắn bảo Bùi Chỉ hạ độc Tạ Tụng An, ép hắn cưới ả.

Căn bệnh cũ của Tụng An nặng thêm, mong ta về giúp.

Ta cầm lá thư đưa hẳn lên ánh nến đốt.

Lạnh nhạt dặn dò:

“Sau này thư của họ đừng chuyển đến nữa.”

Năm năm của ta và Tạ Lăng, vì ta vốn không nhớ rõ, nay càng mơ hồ.

Ngay cả dáng vẻ hai cha con họ, trong trí nhớ ta dần phai nhạt.

Chỉ còn lại mảng trống rỗng.

Năm thứ năm ở Mạc Bắc.

Thôi Đàn được nghỉ nửa tháng, dẫn ta đi dạo một thị trấn biên giới.

Chàng ôm ái nữ trong lòng, nắm tay ta mua đậu vàng.

Ngang qua phố, chàng cài một bông thược dược lên tóc ta, không nhịn được mà khen:

“Khấu Khấu đích thực là tiểu nương tử xinh đẹp nhất thiên hạ.”

Chàng chẳng bao giờ tiếc lời tán tụng ta.

Chỉ có điều đang ở chốn đông người, ta cũng xấu hổ đỏ mặt, đưa tay nhéo cánh tay chàng.

Bỗng thấy xa xa, một đôi cha con mắt hoe đỏ.

Họ nghẹn ngào kêu tên ta.

Ta chau mày nhìn, hai kẻ tơi tả như ăn mày,

Tiều tụy gầy gò, dường như chịu bao khổ nạn.

Ta chẳng hiểu, nhăn trán:

“Họ thật lạ, nhìn ta mà khóc làm gì?”

Thôi Đàn âu yếm hôn nhẹ lên vết sẹo trên trán ta:

“Chắc đầu óc họ có bệnh, phu nhân đừng bận tâm.”

Chàng siết tay ta, bé gái trong lòng nhoài người tới hôn lên má ta.

Bi bô, ngọt ngào gọi:

“Nương ơi.”

Chồi đào bé nhỏ cũng vừa bừng thức trước mùa xuân.

Ta cùng Thôi Đàn sánh vai rời đi giữa sắc xuân.

Dường như giữa cơn gió, thoảng lời thì thầm tan biến:

“Gặp nhau mà chẳng nhận ra, cũng tốt, như vậy cũng hay.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương