Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Thôi Đàn lại đưa tới một dải trán, dưới đính chuỗi châu diêu lấp lánh cực xinh.

Lúc ta mang vào, qua gương đồng vừa vặn chạm ánh nhìn của chàng.

Chàng đang cười nhìn ta, hai bên bối rối, mặt cũng đỏ lựng.

Ngàn vạn hoa đăng vờn qua ngọn liễu.

Thôi Đàn mua mấy chiếc đèn hoa đăng thả xuống sông, dặn ta đứng dưới cầu đợi chàng.

Chàng vừa đi khỏi, đèn ở sau lưng ta đã bị kẻ nào vung chân hất đổ.

Ta giận dữ quay lại:

“Ngươi đền đèn cho ta!”

Trước mặt là nam nhân lạ, đang khoác tay một thiếu nữ trẻ trung.

Kề bên, một hài tử được nam nhân nắm tay, ta nhìn kỹ, hóa ra là đứa nhỏ phiền toái hôm nọ.

Hài tử đó trừng mắt, mặt đỏ gay:

“Sao ngươi lại ở đây?”

Nói rồi xán tới định túm ống tay áo ta: “Ai cho ngươi được phô mặt giữa nơi đông người, thật mất thể diện, mau về nhà!”

Ta cố ý chọc tức nó:

“Sao thế, các ngươi một nhà cùng tay nắm tay dạo chơi, lại cấm ta hẹn hò cùng người thương?”

“Ngươi là đứa nhỏ vô giáo dưỡng, thật đáng ghét.”

Nghe hai chữ “người thương”, mặt nam nhân thoắt cái sầm xuống.

Hất ngay tay cô nương bên cạnh, hắn tóm chặt cổ tay ta:

“Tiết Khấu, nàng đừng giả ngốc nữa.”

“Ta còn chưa chết mà, nàng đã cùng hắn kề cận bên nhau? Nàng có còn để ta vào mắt không?”

Ta hậm hực, cố vùng ra, cổ tay đau nhói vì bàn tay hắn ghì lấy.

Cơn bực bội ào lên, ta dẫm mạnh lên chân hắn:

“Ngươi ở đâu ra hả gã vô lại, dám động thủ với bổn cô nương, xem ta giẫm chết ngươi!”

Hắn buông tay,

Nhìn trân trân gương mặt ta như thể chứng kiến chuyện lạ, ngây ra.

Dải trán theo chuyển động rơi xuống đất.

Hắn thấy vết sẹo trên trán ta, như thể hổ thẹn lại ân hận, vươn tay muốn chạm vào:

“Còn đau không? Ta không cố ý.”

Nhưng lập tức bị cô nương bên hắn cắt ngang, nàng ta khép nép nói với ta:

“Chắc tỷ tỷ vẫn giận muội, nếu muốn đánh, xin đánh muội đây, đừng đánh Tạ lang.”

Ba kẻ này thật phiền phức làm sao.

“Ta quen gì các ngươi chứ? Phá đèn của ta, lại còn ở đây càn quấy.”

Gã họ Tạ như bấy giờ mới sực tỉnh.

Ánh đèn phản chiếu trong mắt, hắn nhìn chằm chằm lên mặt ta, ngập ngừng khẽ hỏi:

“Nàng… thật sự mất trí nhớ rồi?”

Giọng hắn có mấy phần run rẩy.

Ta nheo mắt, đề phòng nhìn hắn.

Lẽ nào trước kia có quen biết?

Xem ra đầu hắn không được lành lặn.

Hài tử kia bĩu môi:

“Phụ thân, con đã bảo nương giả điên, người với Bùi tỷ tỷ mau đưa con đi ngắm đèn, muộn nữa là lỡ mất.”

Gã họ Tạ tiến lên hai bước, mím chặt môi:

“Nàng giận ta đón Bùi nương về phủ nên mới làm mình làm mẩy thế sao?”

“Ta và Bùi nương không hề vượt quá khuôn phép, nàng hãy theo ta về, đời này ta chỉ có mỗi nàng là chính thê.”

Ta vội hất tay hắn, lùi lại mấy bước:

“Ngươi phát rồ gì thế, bổn cô nương chẳng ham cái ngôi chính thê ngớ ngẩn của ngươi.”

Trong lòng cũng hơi sợ.

Ta muốn đẩy hắn ra để đi tìm Thôi Đàn, lại không biết chạy hướng nào.

Còn đang lưỡng lự, chợt một tiếng gọi từ đằng xa vọng tới:

“Khấu Khấu!”

Thôi Đàn một thân áo trắng, như thể ngập trong ánh trăng.

Chàng đứng nơi đầu ngõ không xa,

Tay cầm một chiếc đèn cá.

8

Tựa người giữa bóng tối gặp được ánh sáng, ta vén tà váy chạy vút về phía Thôi Đàn, suýt thì đâm sầm vào chàng.

Chàng đưa tay đỡ ta, nhét đèn cá vào tay ta, dịu dàng vỗ lên mu bàn tay:

“Đừng sợ, ta đến rồi.”

Ngay sau đó, chàng bình tĩnh ngẩng mắt lên, đôi mắt như đầm nước sâu khẽ nheo lại:

“Tạ Lăng, dạo này vẫn khỏe chứ.”

Ta trông thấy rất rõ, vô số ngọn đèn phản chiếu nơi đáy mắt gã kia, như đốt cháy một nỗi cuồng nộ.

Khuôn mặt tuấn tú bỗng hiện nét hung dữ.

Hắn trút bực dọc, đá văng mấy chiếc đèn còn sót lại dưới chân.

Nghiến răng, như hằn từng chữ:

“Thôi Đàn, ngươi dám ngang nhiên trước mặt ta làm thế!”

Thôi Đàn bị đe dọa khiến ta khó chịu vô cùng.

Ta lập tức chống nạnh, đứng chắn trước mặt chàng:

“Thì sao, chúng ta tâm đầu ý hợp bên nhau, liên quan quái gì đến hạng yêu nghiệt như ngươi?”

Gân xanh trên trán gã họ Tạ giật giật, hắn chỉ vào Thôi Đàn, trừng lớn mắt:

“Ta nói sao mãi chẳng vào được phủ Tiết, hóa ra bị ngươi giở trò.”

Ta níu tay áo Thôi Đàn:

“Tên kia và chàng có hiềm khích ư? Nhìn hắn đầu óc bệnh hoạn lắm.”

Chàng mỉm cười gật đầu:

“Là mối thù không đội trời chung.”

Đứa hài tử chướng mắt lại gào khóc đòi xem đèn,

Một tay kéo người phụ nữ kia, đầy oán hận nhìn chằm chằm ta:

“Dù nương có giả bệnh, dù học theo phong thái của Bùi tỷ tỷ, ta và phụ thân cũng không bao giờ thích nương.”

“Bình thường nương cấm ta vui chơi, nay còn cản ta ngắm đèn, ta hận nương.”

“Ta muốn Bùi tỷ tỷ làm nương ta, ta không cần nương!”

Cô gái kia e lệ, thẹn thùng liếc qua Tạ Lăng.

Còn đặt tay lên miệng muốn ngăn lời hài tử.

Thôi Đàn nắm tay ta chặt hơn một chút.

Ta vốn chẳng ưa nổi đứa trẻ ngang ngạnh.

Bèn lẹ tay cúi xuống lượm viên đá nhỏ dưới đất, nhắm ngay đầu nó mà ném.

Chẳng quên nhặt thêm hòn to hơn, nhắm gã Tạ Lăng mà quăng tiếp.

Đáng tiếc hòn đá lớn trật đích, rơi xuống ngay chỗ chân hắn.

Hồi bé ta giỏi leo cây tìm trứng chim, ấy thế lâu không quậy phá, giờ tay nghề giảm sút rồi.

Hài tử khóc rống, ta liền kéo Thôi Đàn, nháy mắt thật nhanh:

“Chạy!”

Vạt váy tung bay như cánh hoa rụng, quyện vào tà áo trắng của chàng.

Pháo hoa bừng sáng giữa không trung, tỏa rực sắc kim đỏ, rơi xuống tựa muôn vì sao.

Người đông chen chúc, chúng ta đứng bên bậc cao, trông ngàn vạn đèn bay theo gió.

Chàng cúi xuống, đưa đến trước mặt ta một cây trâm ngọc,

Ngọc nước vô cùng tinh khiết, thoạt nhìn đã biết chẳng tầm thường.

“Đây là gì?”

Câu hỏi thốt ra, mặt ta liền đỏ bừng.

Đêm Thất Tịch, chàng tặng đèn cá, giờ lại tặng trâm.

Rõ là vật đính ước.

Ánh sáng rọi lên đôi mắt chàng, ta cúi mặt, trao cho chàng một chiếc khăn tay. 

Không kể thể diện hay ngượng ngùng, ta chỉ sợ lỡ mất tấm lòng của chàng.

Trên góc khăn, thêu một cái tên “Trọng Sơn”.

Đó chính là tự của chàng.

9

Đôi mắt Thôi Đàn ửng đỏ.

Ký ức của chúng ta như bị kéo ngược về ngày xưa.

Tháng ba trời ấm, gió xuân hiu hiu.

Cơn mưa rả rích, chúng ta dạo thuyền trên suối phía Tây.

Ta buồn chán, thả một chân xuống làn nước xanh, hất nhẹ làm bắn ướt vạt áo chàng.

Chàng chẳng nổi giận, vẫn chăm chú nhìn sách trong tay, không liếc ngang.

Tùy chỉnh
Danh sách chương