Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta bỗng thầm tủi, giở tính bướng, đè tay lên phía sau cuốn sách của chàng, ngón tay dính chút mực.

“Sao chàng chẳng nhìn thiếp?”

Chàng ngoảnh lại, đôi mắt chứa đựng mây trời.

Môi chàng vốn nét lạnh mỏng, lại hơi ửng sắc hồng.

Ta chẳng hiểu sao, nhất thời làm bừa, áp môi lên hôn.

Một nụ hôn nhẹ tựa lông hồng.

Thôi Đàn khẽ nâng mi, nhàn nhạt nhìn ta, đáy mắt lặng như mặt hồ phẳng lỳ.

Ta dâng lên nỗi hối hận cùng xấu hổ:

“Chẳng phải thoại bản thường tả cảnh hôn nhau ư? Thiếp không rành, chỉ muốn thử xem…”

Chàng giữ lấy bờ vai ta, cúi đầu đặt lên đôi môi ta một nụ hôn sâu đắm, giọng khàn khàn:

“Phải như thế này.”

Hôm ấy, chàng trao ta miếng ngọc tùy thân, dỗ ta thêu cho chàng một chiếc khăn tay.

Chàng khẽ gạt lọn tóc mai vướng bên tai ta:

“Chờ nàng thêu xong, ta sẽ đến cầu hôn.”

Sau đó thì sao?

Những điều tiếp theo, ta không sao nhớ nổi.

Khăn tay hứa tặng chàng năm ấy, nay mới đưa đến tay.

Khoảng thời gian muộn màng này, đã xảy ra những gì?

Đầu ta lại bắt đầu đau nhói.

Thôi Đàn đỡ ta, ta mặt mày tái nhợt đẩy chàng ra.

Từng giọt lệ lớn tràn khỏi khóe mắt ta, tiếng khóc như xé lòng:

“Người thiếp lấy, không phải chàng, đúng không?”

Tựa hồ có kẻ đấm mạnh vào ngực Thôi Đàn, khiến mắt chàng đỏ lên vì đau đớn.

Chàng ôm ta vào lòng, trong cơn nhức buốt, ta không còn giãy.

“Chẳng nhớ ra thì đừng ép mình.”

Nước mắt lạnh lẽo nhỏ xuống cổ ta, Thôi Đàn hình như đang khóc, giọng nghẹn ngào:

“Chỉ mong nàng được an vui, Khấu Khấu.”

10

Lần này Thôi Đàn hồi kinh chỉ trong chốc lát, ba tháng nữa chàng sẽ quay về vùng Mạc Bắc.

Phụ mẫu kể với ta như thế, khiến ta run tay làm vỡ cái bát đang cầm.

Biết người ta lấy không phải chàng, ta buồn bã đã lâu, giờ lại càng không biết đối diện với chàng ra sao.

Còn chưa kịp hỏi han, một thánh chỉ lặng lẽ ban xuống.

Quý phi truyền ta vào cung dự thọ yến.

Trước đó, phụ thân ta ở trước mặt Hoàng thượng cầu xin chỉ hòa ly.

Bệ hạ ban đầu nổi giận, may nhờ Tạ quý phi – tỷ tỷ của Tạ Lăng – khóc suốt nửa ngày, mới dần có đường xoay chuyển.

Nay thánh chỉ này hiển nhiên chẳng lành.

Phụ mẫu lo lắng phân tích cho ta, dặn phải hết sức cẩn trọng.

Nhưng Tạ quý phi được sủng ái ngất ngưởng, quyền cao chức trọng, ta còn biết đề phòng thế nào?

Vừa vào cung, Tạ quý phi đã lệnh ta yết kiến riêng.

Ta quỳ trên bậc ngọc lạnh ngắt, cảm giác ánh mắt nàng ta như lưỡi dao cứa lên đỉnh đầu.

Tiếng trẻ con reo vang, hào hứng vỗ tay:

“Bắt ả cầm đá ném ta, cô mẫu thương ta nhất, phải phạt ả quỳ mãi không cho đứng dậy!”

Vẫn là cái đứa nhãi ranh lì lợm ấy.

Ta cắn chặt răng, cúi đầu.

Quân tử báo oán mười năm chưa muộn, mong nó đừng dại dột đi đêm một mình, kẻo ta sẽ đánh cho sưng vêu mặt mũi.

Tạ quý phi nheo đôi mắt sắc lẹm lại, sải bước xuống.

Móng tay nàng ta sơn một lớp chu sa đỏ rực, bóp cằm ta.

“Tiết Khấu, bao năm qua, ngươi vẫn không chịu yên ổn.”

“Còn dám mơ tưởng hòa ly, rồi lấy Thôi Đàn?”

Một tràng cười lạnh lẽo len qua kẽ răng.

Nàng ta siết mạnh tay, móng tay nhọn khứa vào cằm ta, rướm vệt đỏ.

Rồi một cái tát như trời giáng in trên má ta.

Ta cảm nhận vị tanh của máu nơi khóe môi và kẽ răng.

Trong mắt Quý phi hiện lên nụ cười khoái chí:

“Nhiều năm trước, bổn cung đã bảo với ngươi.”

“Thứ bổn cung không thể có, ngươi cũng đừng hòng được.”

11

Những lời quen thuộc khơi dậy hồi ức ẩn sâu trong đại não.

Khoảnh khắc chớp nhoáng như tia chớp lóe, ký ức lãng quên lặng lẽ lóe lên.

Trước mắt ta chợt nhòa đi, tuyết trắng xóa bắt đầu rơi xuống.

Năm ta mười sáu tuổi, nhà họ Thôi gặp đại họa.

Phụ thân của Thôi Đàn chết oan trong ngục, chàng vừa đỗ Thám hoa liền bị tước bỏ công danh, đày đến Mạc Bắc.

Dưới bức tường thành cao sừng sững, ta gào đến lạc giọng gọi Thôi Đàn, chỉ trông thấy dáng chàng gầy guộc.

Bị xích sắt trói, tà áo trắng vấy máu.

Tuyết rơi giữa mùa đông lạnh giá, chàng chỉ mặc một lớp áo đơn mỏng.

Nghe tiếng ta, Thôi Đàn dừng bước, cố xuyên qua đám đông ngoảnh nhìn, lại bị lính canh quất một roi lên lưng.

Máu tươi bắn ra, đỏ thẫm nửa tấm lưng.

Bông tuyết phủ lên mi dài, đặc lại thành lệ.

Ta vẫn luôn thích nhất bóng lông mi đan nhau nơi đuôi mắt chàng, từ trước đến nay vẫn vậy.

Gương mặt Thôi Đàn trắng bệch đến mức gần trong suốt, song chàng vẫn gắng sức mỉm cười nhìn ta:

“Nơi này gió tuyết dày quá, nàng mau về đi.”

Nhà họ Tiết chúng ta cũng suýt bị liên lụy vào cơn phong ba.

Ta khóc ròng, đầu óc tê dại suốt một quãng dài.

Mẫu thân ôm ta, khuyên ta hãy quên hết đi.

Nhưng ta không quên nổi.

Cho đến khi Hoàng thượng hạ thánh chỉ ban hôn giữa ta và Tạ Lăng.

Đêm ta xuất giá về phủ họ Tạ, người đầu tiên ta gặp lại là tỷ tỷ của hắn.

Nàng ta đỡ lấy chén trà ta dâng, rồi cố ý hất rơi xuống đất cho vỡ tan.

Chỉ một ánh mắt, thị nữ cạnh bên lập tức đè ta quỳ gối lên mảnh sứ.

Nàng ta cứ thế giẫm lên ngón tay ta, từng chút một tăng thêm lực:

“Ta cứ tưởng người trong lòng Thôi Đàn phải là tiên nữ thế nào, hôm nay trông cũng chỉ đến vậy mà thôi.”

Trong cặp mắt đầy hiểm độc ấy toàn là bùn sình lạnh lẽo.

Tạ Lê ngắm vẻ đau đớn trên gương mặt ta, nhếch nụ cười mãn nguyện:

“Ta không có được, ngươi cũng đừng mong đoạt lấy.”

Nàng ta nâng một chén trà nóng khác, từ từ rót lên tóc ta.

Nước trà chảy vào mắt, cay xé không sao mở được.

“Tờ thánh chỉ ban hôn này xem như món quà bất ngờ ta tặng ngươi.”

“Tiết Khấu, từ nay về sau, ngươi sẽ mãi mãi, mãi mãi nằm dưới gót chân ta.”

Năm đầu tiên ở hậu trạch, ta bị Tạ Lê hành hạ không ngừng.

Ta dần trở nên lặng lẽ, cam chịu,

Cũng thu lại tính tình kiêu ngạo trẻ con thuở trước.

Mãi đến năm thứ hai, Tạ Lê tham gia tuyển tú, nhập cung làm phi.

Một đường được sủng ái, vang danh hậu cung.

12

Ta quỳ ở đó, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi ướt những viên gạch bạch ngọc.

“Tỷ tỷ, xin đừng hà hiếp nàng!”

Có người đỡ ta dậy.

Ánh nhìn trống rỗng của ta dần có tiêu cự, thấy gương mặt lo âu của Tạ Lăng.

Tạ quý phi khịt mũi khinh bỉ:

“Đau lòng rồi à?”

Tạ Lăng vuốt lên nửa bên má sưng đỏ của ta, ta ghét bỏ nghiêng đầu né tránh.

Đứa hài tử kia không hài lòng, chen vào:

“Cô mẫu là vì muốn xả giận cho con, ai thèm loại nữ nhân hèn hạ này…”

Mắt Tạ Lăng đỏ quạch, hắn nổi trận lôi đình tát mạnh lên mặt hài tử:

“Nàng ấy dù sao cũng là nương của con! Ai dạy con ăn nói như thế!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương