Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Trước khi đi, Tạ Dục chỉ bảo:
“Không cần dùng cái cớ ấy, nếu Trần nhị cô nương thật sự không muốn gặp, thôi thì ta đành chịu.”
“Là ta nợ nàng ấy.”
“Sau này nếu có chuyện gì cần ta giúp, ta nhất định sẽ hết lòng.”
Chữ “nợ” của hắn ắt hẳn chẳng phải vì hai câu nói mạo phạm hôm trước.
Mà là bảy năm kiếp trước.
Từ hôm ấy, Tạ Dục không còn xuất hiện.
Nhưng đích tỷ vẫn chưa an tâm.
Tỷ lôi kéo đích mẫu, thật sự bắt đầu chọn lang quân cho ta.
Cùng lúc đó, trong trà lâu truyền nhau câu chuyện về Tạ Dục và Thẩm Khanh Tri.
Rằng Thẩm Khanh Tri bị lưu manh trêu ghẹo, may mà có Tạ Dục đi ngang qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Thẩm Khanh Tri cảm kích đến rơi lệ, dâng thơ tặng hắn.
Tạ Dục xót thương mỹ nhân nên mấy ngày sau hai người cặp kè cùng dự yến hội.
Còn ta thì liên tiếp xem mắt mấy nam nhân mà chẳng vừa mắt ai.
Đích tỷ không chịu, hỏi ta vì sao không hài lòng.
Ta cũng chẳng biết, chỉ bảo họ chẳng bằng khúc giò heo kho tương.
Chắc do không có chút cảm tình.
Đích tỷ nghĩ ngợi mấy ngày, sau đó liền cho người sang Giang Nam tìm một nam nhân họ Ngụy.
Tỷ nói, phải mấy năm sau Ngụy Nam Đình mới đến Vọng Kinh dự thi rồi đỗ cao.
Về sau, sau khi ta hòa ly thì một mình sinh sống, y lại tình cờ ở căn nhà sát vách nên đã chiếu cố ta rất nhiều.
Tỷ nói, khi đó tỷ đã theo phu quân về nơi khác nên không rõ chuyện giữa ta và Ngụy Nam Đình diễn biến ra sao.
“Tuy môn hộ hắn không cao nhưng nếu muội thật sự ưng ý, ta nhất định sẽ tác hợp giúp.”
Ta gật đầu hờ hững.
Đoán chắc là một thư sinh nghèo.
Nhưng khi người thật sự được đưa đến trước mặt ta, ta kinh ngạc đến rớt cằm.
Không khí tức khắc trở nên gượng gạo.
Mãi lâu sau, Ngụy Nam Đình chỉ vào đĩa thức ăn đã trống, lên tiếng.
Trông y ngập ngừng nhưng lời nói ra thật kinh người:
“Trần… Trần nhị cô nương, cô ăn khỏe… lợi hại thật.”
Đây là lần đầu tiên có người khen ta như thế.
Ta xấu hổ mỉm cười.
“Đa tạ công tử, ta cũng thấy vậy.”
Ta định với tay lấy miếng bánh, nhưng cái dĩa đã trống trơn nên đành ngượng ngùng rụt tay lại.
Ta uống ngụm trà, sờ thử chiếc vòng, vuốt lại cây trâm cài.
Chợt hạt châu trên trâm bị rơi xuống và lăn vào hồ nước.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Ngụy Nam Đình đã lập tức nhảy xuống hồ.
Tiếng rơi nước vang như hòn đá to nện xuống, nước bắn tung tóe khắp mặt ta.
Các tỳ nữ luống cuống chạy đi tìm người.
Ta quỳ sấp bên bờ hồ, gọi: “Ngụy Nam Đình!”
Chẳng bao lâu.
Dưới nước vươn lên một bàn tay rắn chắc, bám chặt mép bờ.
“Rào…” một tiếng.
Y lao lên như con cá trắm đen, suýt chút nữa đụng vào ta đang cúi sát mặt nước.
Tấm áo ngắn của y bung ra, nước nhỏ giọt từ cằm góc cạnh chảy xuống.
Vòm ngực rắn chắc, cơ bụng sáu múi phập phồng, không hiểu sao khiến người ta nóng bừng cả mặt mũi.
Ta vội nói: “Nếu không tìm được hạt châu cũng không sao, ta còn nhiều trâm cài lắm…”
Ngụy Nam Đình bật cười như chú chó to chờ được khen.
Y xòe bàn tay ra, trong đó là hạt châu be bé kia.
“Trả lại cô nương.”
Trong đầu ta như có con heo sữa nổ bùm, cứ ngây ra nhìn y.
So với khúc giò heo kho tương, y dường như còn hấp dẫn hơn.
Thời gian như ngưng đọng.
Các tỳ nữ đứng xa ngó nhìn không dám quấy rầy.
Chính lúc này, Tạ Dục lại xuất hiện.
7
[Tạ Dục: Mưa rơi trên tàu chuối, bừng tỉnh từ giấc mộng lớn]
Tiếng sấm nổ đùng đùng.
Tạ Dục chợt tỉnh giấc.
Hắn ôm lấy ngực, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Hắn vừa mộng thấy kiếp trước…
Lúc hắn đưa ra đề nghị hòa ly.
Trần An Châu không dây dưa níu kéo.
Hắn thở phào một hơi.
Ngày thứ hai sau khi hòa ly.
Như thường lệ, hắn lại đến chỗ Tạ mẫu thỉnh an.
Nhưng Tạ mẫu không gặp hắn.
Bà vẫn còn giận.
Bà vốn thích người con dâu này.
Nhưng Tạ Dục đã quyết định hòa ly thì chắc chắn đã suy tính kĩ càng, không còn đường quay lại.
Thẩm Khanh Tri gọi hắn đến, hôm ấy trông muội ấy càng thêm dịu dàng thắm thiết, gò má ửng hồng, dung nhan xinh đẹp, ánh mắt lưu luyến.
Tạ Dục trong lòng thoáng dao động, nhưng công vụ bề bộn nên hắn cũng không nán lại lâu.
Mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Khanh Tri trong sạch quang minh.
Khi đề nghị hòa ly, hắn cũng nói với Trần An Châu như thế.
Hai người bọn họ là tri kỷ, là bằng hữu, chẳng hề còn có quan hệ tầm thường xấu xa.
Đích tỷ của Trần An Châu, Trần Tĩnh Hiền viết thư gửi đến mắng hắn và Thẩm Khanh Tri.
Gia nhân đưa lá thư đến tay, hắn mở ra xem.
Cả bức thư đầy lời lẽ thô tục, bút lực như đục vào gỗ, hoàn toàn không giống một người lâu năm mang bệnh có thể viết ra.
Tháng thứ hai sau hòa ly.
Trần An Châu vẫn không xuất hiện.
Tạ Dục cũng đã quen với cuộc sống như vậy.
Chỉ trừ khi thay y phục, hắn vẫn vô thức gọi một tiếng “Trần An Châu.”
Dĩ nhiên chẳng ai đáp lại.
Tỳ nữ cũng không dám ứng lời.
Năm thứ hai sau hòa ly.
Tạ Dục đột nhiên lại nghĩ đến Trần An Châu.
Đây là lần thứ năm trong tháng hắn nhớ đến nàng.
Cũng không nhiều lắm.
Nhưng tháng này mới chỉ qua có hai ngày.
Trên bàn bày các món thật nhạt nhẽo.
Đó là sở thích ẩm thực của hắn, chẳng giống kiểu thích thịt cá đầy mâm của Trần An Châu.
Không chỉ sở thích ăn uống mà còn rất nhiều thứ khác, hắn và nàng khác nhau một trời một vực.
Hoàn toàn chẳng cùng đường.
Hắn chau mày nói:
“Sao lại không có giò heo kho tương?”
Thế này thì Trần An Châu làm sao no được.
Vừa dứt lời, chính hắn cũng sững lại.
Đúng lúc này, gia nhân tiến lên bẩm báo Thẩm Khanh Tri đến cầu kiến.
Tạ Dục buột miệng:
“Muội ấy đến làm gì?”
Gia nhân có phần khó hiểu.
Xưa nay biểu tiểu thư đến tìm, Tạ Dục chưa từng cần lý do mà cứ thế cho vào gặp.
Gia nhân vội thưa:
“Tiểu nhân sẽ đi hỏi biểu tiểu thư.”
Tạ Dục khoát tay:
“Đừng hỏi, bảo muội ấy về đi, ta không rảnh gặp.”
Gần đây, cứ cách dăm bữa ba hôm thì Thẩm Khanh Tri lại đến.
Chắc là chẳng chuyện gì gấp gáp.
Khi thì cùng hắn bàn thơ luận phú, khi thì quan tâm hắn lúc trời lạnh.