Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Dải lụa quấn eo ta được tháo ra.

Ta chạy đi tìm nơi giải quyết việc khó nói, song vừa rẽ vào góc liền trông thấy một người.

Quân tử như ngọc, đẹp đến nỗi khiến người khác ngây dại.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ta thì ánh mắt chợt sững sờ.

Khi ta và hắn đi sượt qua nhau, hắn mở miệng gọi ta lại.

“Trần An Châu.”

“Nàng chán ghét ta đến mức liếc mắt cũng chẳng muốn liếc ư?”

4

Ta ngơ ngác quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ thấy hắn nhíu mày nói:

“Sao nàng phải giả vờ trước mặt ta?”

“Nhiều lần cố tình tránh né như vậy, chẳng qua là vì không muốn gặp lại ta như kiếp trước đúng không?”

“Đáng tiếc nàng không được toại nguyện.”

Nghe giọng điệu ấy chẳng rõ chua cay ấy, ta mới vỡ lẽ.

Thì ra hắn chính là Tạ Dục.

Gương mặt như thần tiên.

Đích tỷ nói sai rồi.

Không phải hắn “ngủ” với ta bảy năm, mà là ta “ngủ” với hắn bảy năm.

Thấy ta lặng thinh, thanh âm Tạ Dục càng lạnh:

“Nàng sao lại sợ ta đến thế?”

“Đến mức không muốn nói với ta một lời?”

Hắn siết nắm tay, khớp xương trắng bệch, ánh mắt sắc bén dừng trên người ta đầy bất mãn.

Nhưng ta buồn đi gấp, thưa công tử.

Hơn nữa đích tỷ chẳng cho ta nói chuyện với ngươi.

Ta quay đầu bỏ chạy.

Chỉ còn nghe tiếng Tạ Dục vọng lại từ sau lưng:

“Trần An Châu, chúng ta đã làm phu thê một đời, cho dù ta có điều không phải với nàng, chẳng lẽ chúng ta cũng không thể làm bằng hữu được sao?”

Thân hình cao gầy của hắn đứng tại đó dường như có chút tủi thân.

Ta thật sự không hiểu hắn muốn gì.

Hắn rất muốn làm bạn với ta ư?

Khi trở lại yến hội, ta mang chuyện gặp Tạ Dục bẩm báo trung thực.

Đích tỷ bóp nát ly rượu, cười lạnh liên hồi.

Ánh mắt muốn giết người của tỷ xuyên thẳng qua lớp rèm ngăn giữa chỗ ngồi của nam và nữ.

Sau rèm, không xa có một bóng dáng bạch y đứng ở đó.

Không khó để nhận ra, đó chính là Tạ Dục.

Ta cúi gằm mặt ăn uống, chẳng dám hó hé một lời.

Tiệc qua ba tuần rượu thì có một nữ tử chậm rãi bước vào.

Thân hình nàng mềm mại như liễu lay trong gió, vừa thi lễ đã khiến đám nam nhân bên kia im bặt một thoáng.

Nàng tự xưng danh là biểu muội của Tạ gia, Thẩm Khanh Tri.

Thẩm Khanh Tri rất giỏi ăn nói, chỉ chốc lát đã khiến mấy vị phu nhân quý tộc khen ngợi không ngớt.

Mọi người khen nàng tài hoa.

Thẩm Khanh Tri vội nói:

“Nếu nói về tài học, ta còn kém biểu ca vạn phần.”

“Hồi còn ở Giang Nam ta đã từng nghe danh biểu xuất chúng học hơn người, là nam tử hiếm có trên đời, ta vô cùng ngưỡng mộ, chỉ mong được gặp mặt một lần…”

Giọng nàng trong trẻo, không nhanh không chậm.

Phía sau rèm, động tác nâng ly của nam tử bạch y chợt khựng lại.

Hiển nhiên, lời này đã lọt vào tai Tạ Dục.

Đích tỷ khẽ hừ một tiếng: “Giả bộ.”

Ta chợt bừng hiểu ra.

Lẽ nào …

Thẩm Khanh Tri chính là nguyên nhân khiến ta và Tạ Dục hòa ly?

5

Suy đoán này càng được chứng thực khi Tạ Dục chặn ta và đích tỷ trên đường về.

Hắn nói: “Trần An Châu, vừa rồi nàng không bắt nạt Thẩm Khanh Tri chứ?”

“Ta đã nói rồi, chuyện không liên quan đến muội ấy…”

Ta còn chưa kịp lên tiếng thì đích tỷ đã kéo ta ra phía sau.

Tỷ ấy diễn rất tròn vai, không chút sơ hở.

Chỉ thấy tỷ lộ ra ba phần nghi hoặc, ba phần phẫn nộ, ba phần bênh vực, và một phần sợ hãi.

“Tạ lang quân, sao người lại tùy tiện gọi thẳng khuê danh của muội muội ta?”

“Muội muội ta còn chưa xuất giá, nếu bởi vậy mà hủy hoại thanh danh thì biết làm sao?”

Tạ Dục sững lại.

Hắn vội tiến đến nhưng chợt nhận ra nay chẳng còn là kiếp trước.

Ánh mắt hắn lướt qua mặt ta, đảo tới đảo lui mấy lần mà không đọc thấy biểu cảm nào ngoài “Hắn đang nổi điên gì đây”.

“Xin Tạ lang quân tự trọng!”

Nói rồi, đích tỷ lôi ta muốn rời đi ngay lập tức.

Tạ Dục theo bản năng vươn tay chộp lấy tay áo ta.

Ta bật nhảy ba trượng, né sang phía bên kia của đích tỷ như con gà con trốn sau gà mẹ.

Mặt Tạ Dục thoáng căng cứng.

“Nàng ghét bị ta đụng vào thế sao?”

Ta kiên quyết gật đầu không chút do dự.

Tạ Dục trầm giọng:

“Vậy suốt bảy năm cùng giường chung gối, hẳn nàng đã chịu ấm ức lắm rồi.”

Vừa dứt câu, đích tỷ đã tát thẳng vào mặt hắn một cái đau điếng.

Tỷ giận đến tột độ:

“Vớ vẩn!”

“Tạ lang quân lại dám hủy hoại thanh danh của muội ta, ta sẽ báo quan phủ!”

Đầu Tạ Dục nghiêng hẳn sang một bên.

Chắc đích tỷ đã dùng mười phần sức lực, không hề nương tay.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đích tỷ đã kéo ta chạy mất.

Chuyện này qua đi, Tạ Dục có vẻ tin rằng ta không trọng sinh.

Hắn nhờ người mang lễ vật sang tạ lỗi, nói rằng hôm ấy uống rượu say nên đầu óc mơ hồ.

Quà tặng là một chiếc vòng ngọc quý giá ngàn vàng.

Không hổ là thiếu chủ Tạ gia.

Tạ Dục thật hào phóng.

Nhưng ta lại nghe tiếng đích tỷ gắt gỏng:

“Xúi quẩy!”

“Kiếp trước, muội sinh cho hắn hắn đứa con mà hắn còn chẳng tặng muội thứ gì.”

“Hắn bảo muội là nữ chủ nhân Tạ gia, muốn trang sức gì đều có người lo nên chẳng cần hắn mua, rồi quay đầu lại bèn sắm biết bao thứ cho nàng biểu muội kia!”

“Giờ thì diễn trò cho ai coi!”

Ta bảo người đem chiếc vòng đi cầm đổi lấy bạc.

Thế là đỡ xúi quẩy.

Chưa đầy mấy ngày, Tạ Dục lại nhờ người hẹn gặp ta, nói muốn đích thân tạ tội.

Dĩ nhiên ta từ chối.

Đích tỷ nói rằng: “Lễ của Tạ lang quân chúng ta đã nhận, còn gặp mặt trực tiếp thì không cần, cho qua đi.”

Nhưng Tạ Dục vẫn chẳng chịu từ bỏ.

Có lẽ hắn muốn xác nhận liệu ta có trọng sinh hay không.

Hắn tới nhà một lần nữa, đích tỷ cấm cửa không tiếp.

Cách một cánh cửa, hắn cất tiếng:

“Trần nhị cô nương, Tạ mỗ thật lòng muốn tạ lỗi, chẳng hay có thể nể mặt gặp nhau…”

Đích tỷ cao giọng:

“Tạ lang quân, muội muội nhà ta đã có ý trung nhân nên không muốn gặp ngài.”

“Nếu ngài còn làm ảnh hưởng đến danh dự muội ấy…”

Tiếng nói của Tạ Dục đột nhiên tắt hẳn.

Sợ hắn không tin, đích tỷ lại bồi thêm:

“Người đó ngày lành sẽ đến cầu thân, xin Tạ lang quân mau về cho.”

Bên ngoài im lặng hồi lâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương