Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Vị thiếu chủ Tạ gia là người tôn quý và tuấn mỹ bậc nhất chốn Vọng Kinh.

hắn với ta gần như chẳng dính líu gì đến nhau.

Vậy mà vào một ngày kia, hắn đột nhiên nắm chặt lấy ống tay áo của ta và nói với vành mắt đỏ hoe.

“Tất cả vẫn còn kịp, chúng ta vẫn chưa hòa ly…”

“Kiếp này, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu!”

Ta đang gặm giở giò heo kho tương thì ngẩn người ra, một chốc sau bèn nói thật:

“Ơ… nhưng ta cũng đâu có tính gả cho ngươi đâu.”

1

Tạ Dục.

Ngọc đẹp không tỳ vết khiến người ta thèm khát.

Là vị lang quân trong mộng mà vô số tiểu thư sắp đến tuổi cập kê đều ao ước.

Trong số đó có cả đích tỷ của ta – Trần Tĩnh Hiền.

Tỷ ấy bảo rằng sau này Tạ lang nhất định sẽ làm quan to chức lớn, tỷ nhất quyết phải tranh giành bằng được.

Nhưng Tạ Dục có khuôn mặt đẹp như ngọc nhưng tính tình lại hờ hững, chẳng hề nể mặt ai.

Một ngày kia, đích tỷ vô tình ngã xuống nước.

Khi tỉnh lại, tỷ ấy bỗng tát ta một cái, nói:

“Đồ si tình ngu ngốc như ngươi không được thích Tạ Dục!”

“Không được gả cho hắn!”

Ta ngơ ngác nhìn tỷ.

Tỷ mắng ta thì cũng đành, sao lại còn đánh ta nữa?

Huống chi, Tạ Dục đâu phải là người cứ muốn gả là gả được.

Tạ gia là thế gia trăm năm danh giá, đến Công chúa cũng chưa chắc bước vào cửa nổi.

Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đích mẫu đã lôi đích tỷ ra ngoài.

“Dám đánh cả muội muội, xem ra đầu óc con không ổn rồi!”

“Muội muội con còn chưa xuất giá kia mà!”

Đích tỷ đột nhiên cười lớn.

“Tốt, tốt, tốt, thật quá tốt!”

Tỷ cười đến rơi cả nước mắt.

Sau đó, tỷ liền bước tới với quần áo vẫn ướt đẫm, ôm chặt lấy ta.

“Quả nhiên ông trời có mắt, A Châu của ta còn chưa xuất giá!”

“Đời này, ta nhất quyết không để muội gả cho tên khốn ấy nữa!”

2

Đích tỷ kéo ta và đích mẫu vào trong phòng và cho hạ nhân lui ra.

Tỷ hít một hơi thật sâu rồi kể lại chậm rãi.

Tỷ nói bản thân đã trọng sinh.

Đời trước.

Trong một bữa tiệc, ta trượt chân ngã thẳng vào lòng Tạ Dục, chỉ kịp thấy Tạ Dục phong tư tao nhã, mặt mày như tranh.

Hắn vô thức đỡ lấy ta, hai người xoay một vòng tại chỗ, kế đó cùng nhau ngã xuống đất, ta nằm trên, hắn nằm dưới.

Tạ Dục không động lòng.

Ta cũng chẳng động lòng.

Nhưng Tạ phu nhân lại động tâm.

Bà thấy ta bổ nhào vào Tạ Dục, dáng người rắn chắc.

Ta tròn trĩnh, mặt to, mông to nên có vẻ rất dễ sinh nở.

Tạ gia chỉ có một mạch độc đinh lại chẳng cho phép nạp thiếp nên con cháu khan hiếm.

Vì thế, bà kiên quyết gạt bỏ mọi lời phản đối mà đến nhà ta cầu hôn.

Sau khi thành thân được bảy năm.

Tạ Dục đưa cho ta tờ hòa ly.

Hắn nói, hắn không có tình cảm nam nữ với ta.

Nghe đến đây, ta gật gù: “Chuyện cũng trong dự liệu.”

Ta và Tạ Dục thật chẳng giống cặp phu thê có thể sống bên nhau.

Đích mẫu bỗng cắt ngang, hỏi:

“A Châu có con không?”

Đích tỷ trầm mặc một lúc rồi đáp:

“Có, có ba đứa.”

“Đều để lại ở Tạ gia.”

Ta sững sờ, miếng giò heo kho tương trên tay ta rơi xuống váy đích tỷ.

Chiếc váy mới tức khắc vừa dính đầy dầu vừa bốc mùi thơm.

Đích tỷ chẳng những không trách còn xót xa nâng cái đầu không nhỏ của ta lên.

“Ba miếng thịt xá xíu ấy nhắc làm gì.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêm nghị của đích mẫu và đích tỷ, ta quỳ xuống thề…

Đời này.

Ta dù phải gả cho heo cũng không gả cho Tạ Dục.

Đến thời kì mãn kinh cũng không sinh thêm xá xíu.

3

Mấy tháng sau đó.

Đích tỷ luôn đưa ta theo bên mình để tránh tất cả những nơi Tạ Dục có thể xuất hiện.

Nhưng lo hơi thừa.

Ta và Tạ Dục vốn khác biệt một trời một vực.

Thiếu chủ Tạ gia là cận thần của Thiên tử, kiêu hãnh vô song.

Còn ta.

Là nữ nhi của Trần gia, trên danh nghĩa là nửa đích nữ nhưng dung mạo bình thường, ham ăn biếng làm.

Ngày trước từng gặp ở một bữa tiệc, hắn nổi bật giữa muôn ánh mắt, chưa từng liếc qua góc khuất nơi ta đứng.

Vả lại.

Bảy năm qua đi, Tạ Dục cũng nói không thích ta.

Cho dù có vô tình gặp được thì đã sao?

Đích tỷ chỉ bảo sâu xa: “Muội còn nhỏ không hiểu đâu.”

“Hắn tuy không thích muội nhưng chẳng thể phủ nhận chuyện hắn cùng muội chung giường bảy năm.”

Nói tới đây, lỗ mũi tỷ phun khí hừng hực, nhìn có vẻ càng thêm chán ghét Tạ Dục.

“Nếu hắn cũng trọng sinh thì chẳng biết có định hại muội lần nữa hay không!”

Chuyện trọng sinh nào phải miếng thịt mà ai cũng có dễ dàng.

Khi ấy ta chỉ cười xòa.

Giữa đường, chúng ta gặp mấy vị quý nữ mà trước kia vốn chẳng ưa nhau.

Đích tỷ liền thay đổi thái độ, cười cười tiếp đón.

Đợi họ đi, tỷ thở dài:

“Một giấc mộng dài, thật ra các nàng cũng là người đáng thương.”

Nhưng khi nghe tin có một vị biểu thân từ Tạ gia đưa nữ nhi đến, nét mặt tỷ liền sa sầm.

Nhà ấy ở Giang Nam, gia cảnh sa sút nên đành mặt dày đưa con gái chưa gả chồng đến Kinh thành, muốn tìm một mối hôn sự tốt.

Nữ lang kia tên là Thẩm Khanh Tri, thân hình mảnh khảnh yếu ớt nhưng sống lưng lại thẳng tắp tựa như mang theo một niềm kiêu ngạo, càng nhìn càng khiến người ta thương xót.

Tạ phu nhân nhân hậu giữ nàng ta lại.

Đích tỷ trợn mắt khinh miệt.

Tỷ chẳng nói gì thêm nên ta cũng chẳng hỏi cho lắm.

Mùa xuân đến chậm rãi.

Cảnh xuân tươi đẹp.

Ngày tháng trôi qua cực nhanh.

Chớp mắt, đã đến ngày mà đích tỷ trăm phương nghìn kế phòng bị…

Thọ yến của Thái hậu.

Trên thắt lưng ta buộc một dải lụa, đầu kia được đích tỷ nắm thật chặt trong tay.

Tỷ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nước, tính toán thời khắc kiếp trước ta đã đụng phải Tạ Dục.

Hồi lâu sau, tỷ mới thở phào một hơi.

Xem ra chuyện đã qua rồi.

Thật nghẹn chết người ta mà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương