Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn ở bên khung cửa thoáng ngạc nhiên, rồi cũng leo lên giường, nằm cạnh ta.
Nhưng khi đang ngủ, hắn lại mò tay lên eo ta.
“Nàng cần sớm sinh con trai cho Tạ gia.”
Mới vừa nói không hứng thú, giờ trở tay đòi ta sinh con?
Đích tỷ bảo ta không đủ nhanh nhạy.
Quả thật ta không hiểu nổi suy nghĩ của Tạ Dục.
Thôi, sớm muộn cũng sinh, cứ thế đi.
Ta liền xoay người đè hắn xuống giường.
Chuyện sau đó, chỉ có thể nói là nhạt nhẽo vô vị.
Xương hắn cấn vào người ta.
Quả nhiên chẳng khác gì ức gà, ăn chán vô cùng.
Khi ta ép hắn chiều theo ý mình, mặt Tạ Dục đỏ rần rần, dường như muốn mắng ta chẳng biết liêm sỉ.
Nhưng trên giường đâu phải chỉ mình ta vô liêm sỉ.
Hắn tức giận, lạnh nhạt với ta suốt nửa năm.
May Tạ mẫu quả không nhìn lầm, ta rất dễ sinh.
Chỉ một lần đã có mang.
Ta và Tạ Dục kính trọng nhau như khách, hắn tuy hờ hững nhưng không làm khó ta.
Ngày qua ngày, ta vẫn sống ung dung.
Nhưng người ngoài không nghĩ thế.
Họ cho rằng ta vừa thành thân đã thất sủng, chắc phải sống khổ sở lắm.
Bước ngoặt trong quan hệ giữa ta và Tạ Dục xảy ra khi trên đường ngang qua tửu lâu, ta tiện tay cứu hắn đang bị ép uống rượu.
Hắn cũng như bao người nam nhân khác, cũng có một hồng nhan tri kỷ.
Thẩm Khanh Tri cùng hắn đối thơ, chén tạc chén thù ngay trước mắt ta.
Ta không mấy bận tâm.
Lần đầu chạm mặt, ta còn ngại mình làm phiền họ.
Ta lẳng lặng bỏ đi, nhưng Tạ Dục lại hiểu lầm, hắn tưởng ta ghen.
“Nàng là chủ mẫu Tạ gia, cần có lòng bao dung.”
“Ta với Khanh Tri trong sạch, nàng không nên làm mất mặt muội ấy.”
Hắn thay mặt ta tạ tội với Thẩm Khanh Tri, mang tặng nàng ta vô số quà cáp quý giá.
Tạ mẫu hay tin thì gọi hắn đến mắng cho một trận.
Hắn quay đầu lại ghi nợ lên ta.
Đêm khuya, hắn lẻn vào phòng dày vò ta một phen.
Ta nghĩ mãi không xong.
Chiều ta cũng là hắn, phạt ta cũng là hắn.
Đó là côn bổng mạ vàng chăng?
Ngày cứ trôi qua như thế.
Tạ Dục vừa dính người vừa phiền toái, tính khí lại mẫn cảm, hở chút là mặt lạnh.
Ba đứa con cũng giống hắn.
Chúng biết phụ thân mình quyền cao chức trọng nên thi nhau bắt chước phụ thân, còn tranh nhau lấy lòng cha.
Ta có lúc muốn dạy dỗ vài điều nhưng luôn bị Tạ Dục và Tạ mẫu cắt ngang.
Thôi vậy.
Dù gì chúng cũng mang họ Tạ.
Không có ta vẫn có kẻ khác dạy.
Ta cứ tưởng những ngày như thế sẽ kéo dài đến lúc ta về cõi tiên.
Nhưng không ngờ, từ khi Thẩm Khanh Tri và Tạ Dục càng gần gũi thì mọi sự bắt đầu đổi thay.
Hình như cuối cùng Tạ Dục cũng hạ quyết tâm muốn rũ bỏ vị nương tử ngay từ đầu vốn chẳng theo ý nguyện của mình.
Thật tốt quá.
Tựa như ngồi tù ba mươi năm lại bất chợt được đại xá, phóng thích.
Hôm ra khỏi cổng, ta liền ăn liền ba mươi cái giò heo kho tương.
Người ngồi bàn kế bên trố mắt kinh ngạc.
Lúc ấy, có người tiến lại cười hỏi:
“Cô nương còn nhớ tại hạ chăng?”
“Năm xưa khi tại hạ lên kinh ứng thí thì suýt chết đói, được cô nương tặng cho một cái giò heo kho tương.”
…
Ta ngủ say đến tận khi mặt trời lên cao.
Khi tỉnh giấc lại cẩn thận hồi tưởng mọi tình tiết trong mộng.
Ừm.
Tạ Dục quả thật đáng ghét.
Ngụy Nam Đình quả thật rất ngon.
Ngụy Nam Đình quả là tài giỏi.
Y đỗ đạt trước thời gian trong mộng hai năm.
Hôm y đoạt danh hiệu Võ Trạng Nguyên đã tránh được đám người bao vây mưu bắt hiền tế ngay dưới bảng vàng để chạy đến nhà ta.
Phụ thân đã có chuẩn bị.
Ông liếc mắt nhìn ta sau tấm bình phong rồi nói:
“Việc này còn phải xem ý của A Châu nhà ta…”
Ta thẹn thùng liên tục gật đầu với phụ thân.
Đích tỷ kéo ta ra khỏi bình phong.
Ngụy Nam Đình trông thấy ta cũng đỏ mặt.
Một người đen đỏ đan xen, một người trắng nõn ửng hồng xem ra cũng xứng đôi.
Ta tiễn y đến cửa.
Lúc chia tay, ta lén nắm lấy tay y.
Nóng quá.
Tựa miếng bánh tay gấu vừa ra lò.
Ta không nhịn được lại len lén vỗ thử mông y.
Mông Ngụy Nam Đình vểnh cao thật.
Còn cao hơn cả mông gà.
Nét cười gian xảo còn chưa kịp thu lại trên mặt thì ta đã đụng phải ánh mắt của một người khác.
Tạ Dục tròn xoe mắt nhìn ta.
Hình như hắn vừa chạy tới, ngọc quan xô lệch, tóc bung rối, thở hổn hển
Mắt hắn giận dữ trừng to, chất vấn:
“Trần An Châu, nàng đang làm gì thế!”
Ta chưa kịp nói thì Ngụy Nam Đình đã cướp lời:
“Nàng ấy có động đến ngươi đâu, ngươi xen vào làm chi.”
Vừa nói, y vừa cầm bàn tay đang rụt lại của ta, rồi đặt trở lại trên mông mình.
Thật quá bất ngờ…
Mặt ta nóng bừng.
Tạ Dục môi run lẩy bẩy như sắp gục ngã.
“Trần An Châu, lẽ nào nàng thật sự thay lòng…”
“Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?”
Ta lờ đi, chờ lúc đưa tiễn Ngụy Nam Đình xong liền đóng sầm cửa trước mặt Tạ Dục.
Khuôn mặt ngơ ngẩn tuyệt vọng ấy bị chặn lại ngoài cánh cửa lớn.
Đêm đó.
Tạ Dục vậy mà dám trèo tường vào.
Đường đường là công tử Tạ gia, người coi trọng phong thái nhường ấy mà lại trèo tường?
Dưới ánh trăng, hắn không rời mắt khỏi ta.
Trăng sáng trên cao.
Gió đêm hơi lạnh.
Tạ Dục nói:
“Ta nên nhận ra từ sớm.”
“Trần An Châu, nàng quên ta rồi cho nên mới có thể nhẫn tâm ngần ấy ngày không đến tìm ta.”
“Cho nên mới có thể dùng nam nhân khác để giày vò ta, mới có thể ra tay nặng như thế.”
Ta nghe mà mụ mị hết cả đầu óc, quên cả việc gặm chân gà.
Trong chăn ta còn giấu cái chân giò lợn kho tương.
Vừa rồi nghe tiếng động, ta còn tưởng đích tỷ tới bắt quả tang ta ăn khuya.
Tạ Dục tiếp lời:
“Cũng được.”
“Nếu nàng còn ký ức kiếp trước ắt sẽ hận ta, chi bằng chúng ta bắt đầu lại.”
“Hiện tại, hết thảy vẫn còn kịp.”
Vị thiếu chủ Tạ gia xưa nay cao ngạo giờ đây mắt đỏ hoe.