Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Chúng ta đã có duyên thành người một nhà, hà tất phải tự mình chuốc phiền.”

“Huống hồ, chốn hoàng cung là vô tình nhất, hài nhi vốn tâm hồn thanh nhạt, chẳng muốn tranh giành danh phận hão huyền, hơn nữa Nhị lang đối xử với hài nhi rất tốt.”

Nói đến đây, ta còn e thẹn đỏ mặt ra vẻ xấu hổ.

Nhị phu nhân nghe vậy thì trong lòng xúc động không ít, tối đó liền bảo muốn bế quan thiền định một dạo.

Ta cũng được yên tĩnh.

Có điều, ngày dài tháng rộng khó tránh sơ hở.

Sơ hở không ở ta.

Ta buôn bán lâu năm, quen nói chuyện với thiên hạ nên cũng rèn được bản lĩnh “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”

Nhưng tỷ tỷ thì không thế.

Tỷ tỷ tính tình ngay thẳng chẳng thích vòng vo, ba bữa nửa tháng lại chạy đến chỗ ta than thở:

“Khương Đường, muội nói thử xem con người từ đâu đến, đi đâu, sống trên đời rốt cuộc vì cái gì?”

“Nói tiếng người đi.”

“Vì cớ gì học chữ còn khó hơn lúc ta tập cọc mai ngày trước?”

Tỷ tỷ sắp khóc đến nơi.

Từ bé, lúc phu tử giảng sách thì tỷ tỷ chẳng ngồi yên được.

Mỗi lần phụ mẫu từ biên ải trở về, người vui nhất chính là tỷ tỷ, vì nàng mê luyện võ.

Khổ nỗi sống trong thời thế này, thiên hạ đều cho rằng nữ tử ngoại trừ việc lấy chồng sinh con thì phải thêu thùa may vá, học nữ huấn, giữ nữ giới.

Nữ tử cưỡi ngựa bắn cung bị cho là không đứng đắn.

Nữ tử mong bước vào triều làm quan thì bảo là gà mái gáy sớm.

Nếu nữ tử làm thương nhân ư, trước giờ chưa thấy ai không bị gièm pha là thất đức.

Cô mẫu ta đã bị những đạo lý ấy trói buộc cả đời.

Trước ngày chúng ta xuất giá, cô mẫu cho gọi hai tỷ muội đến Phượng Nghi Cung trò chuyện.

“A Trà, A Đường, thời cuộc vốn không công bằng với nữ nhi, chỉ khi có chỗ dựa thì tương lai các con mới được đảm bảo.”

“Nữ tử không thể tự làm chỗ dựa cho chính mình sao?”

Ta nhìn đệ đệ nhỏ trong vòng tay cô mẫu, lòng thoáng buồn buồn.

Chỗ dựa của cô mẫu là phụ thân ta, là Hoàng đế, là hài tử còn chưa đầy tháng kia.

Nhưng ta biết, cô mẫu kỳ thực rất giỏi.

Người bắn cung giỏi, thích uống rượu, khi tổ phụ còn tại thế, bà thậm chí đã theo ông ra chiến trường.

Phụ thân lúc say từng nói: “Con không biết đấy thôi, khi còn nhỏ, cô mẫu con chẳng giống hiện giờ đâu, người muốn trở thành nữ tướng oai phong lẫm liệt.”

Nhũ danh của cô mẫu là Tiêu Tiêu, tổ phụ đặt với mong muốn cô mẫu cả đời phóng khoáng vô ưu.

Ta nhìn cô mẫu đang mỏi mệt tựa vào bàn ngự bằng vàng, miệng chẳng thể thốt ra lời an ủi.

“Ta từng nghĩ, chỉ cần làm điều mình không thích thì có thể tranh thủ cơ hội cho nhiều nữ tử khác, giúp họ được là chính mình.”

“Nhưng khó quá.”

“Tuy nhiên, còn hy vọng thì vẫn phải cố gắng, đúng không?”

“A Trà, A Đường, các con có hiểu nỗi khổ tâm của cô mẫu không?”

“Ta đã giữ hai con lại tại chốn kinh thành bé nhỏ này, ngay cả thời gian phụ mẫu bên các con cũng ngắn ngủi.”

Sao chúng ta lại trách cô mẫu được?

Vì hàng vạn hàng ngàn nữ tử, nhất định phải có người đứng ra.

3

Trước ngày xuất giá, ta giao sinh ý lại cho tâm phúc.

Đại công tử Quốc Công phủ là Bùi Hành Kiệm, Nhị công tử là Bùi Ứng Thanh, cả hai đều đang nhậm chức ở Đại Lý Tự.

Bùi Ứng Thanh là người rất nghiêm khắc với bản thân, tính tình lạnh lùng, chàng thành thân với ta suốt thời gian qua nhưng hai bên chỉ có thể xem như là tôn trọng nhau.

Còn Bùi Hành Kiệm ôn hòa hơn nhiều, đối đãi tỷ tỷ cũng rất tốt.

Chúng ta tận tâm đóng vai phu thê nên một thời gian sau cũng không xảy ra sơ suất gì.

Chỉ là tỷ tỷ ba hôm hai bữa lại tới tìm ta than phiền:

“Sao lại xếp cho ta thân phận tài nữ cơ chứ?”

“Hôm qua bà bà sang bảo muốn xem ta vẽ tranh, ta cầm bút còn chưa xong nữa là…”

“Thật đáng giận, ai nói nữ nhi nhất định phải tinh thông cầm kỳ thư họa chứ.”

“Nếu mà để ta tra được kẻ truyền tin đồn, ta sẽ chém đầu hắn đem đá bóng!”

Ta phì cười: “Cuối cùng tỷ giải quyết thế nào?”

“Còn thế nào nữa, ta đành đem bức họa cuối cùng ra bù.”

“Chẳng lẽ thật sự vẽ một con gà con mổ thóc cho bà bà xem? Như thế thì lộ tẩy ngay.”

Tỷ tỷ vừa nói vừa bóp móp luôn cái chén ngọc khảm vàng đắt tiền của ta.

Ta nhìn chiếc chén biến dạng, cũng thấy rầu rĩ theo.

“Tranh chữ của tỷ hết rồi, không lẽ từ nay bó tay chịu chết?”

Trong mắt tỷ tỷ lóe lên hy vọng: “Khương Đường, muội có diệu kế ư?”

“Mua thêm chứ sao, giờ cũng đã thành thân rồi, chẳng lẽ còn bỏ được chắc? Cố nhẫn nhịn đi.”

Ta vừa hiến kế thì tỷ tỷ lập tức hăm hở đi xin thẻ bài ra khỏi phủ.

Xem ra Quốc Công phủ đã khiến tỷ tỷ nghẹt thở.

Trước khi ra cổng, ta với tỷ tỷ vẫn cố giả vờ ra cái dáng dấp tiểu thư thục nữ.

Nhưng ngay khi vừa khỏi phủ rồi, tỷ tỷ liền vui sướng y như người trong thương đội kể, kẻ hoang dã trên núi vừa sổ lồng.

“Đi, ta dắt muội đến sòng bạc của muội để mở mang tầm mắt.”

Ta phải kéo tỷ tỷ xuống, không cho nàng bay nhảy trên mái nhà, rồi dẫn nàng đến sòng bạc của ta.

Đã lâu ta không chạm đến xúc xắc và bài cửu nên hai tay ngứa ngáy vô cùng.

Phải, ta ham bài bạc.

Một nửa số sòng bạc trong kinh đều là của ta.

Vì mê muội trò chơi dựa vào vận may này, ta đã biến nó thành đường kiếm tiền.

Không có gì khiến người ta yên lòng hơn vàng bạc thực trong tay.

Khi ta cùng tỷ tỷ đeo mạng che mặt đến sòng bạc lớn nhất kinh thành, chúng ta phát hiện hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày.

Không phải người ra vào nhiều, mà là đám đông vây quanh bên ngoài xem náo nhiệt.

Có kẻ gây rối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương