Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thái phó tán gẫu với chúng ta dăm ba câu rồi hỏi:
“Hai vị có hứng đến làm việc cho ta không?”
Hắn đưa cành ô liu muốn lôi kéo ta cùng tỷ tỷ.
Ta giả vờ rất khó xử, nói tinh linh để từ chối.
Tiêu Thái phó lại đòi chúng ta giao nộp số bạc thắng những ngày qua.
Ta vẫn giả vờ lưỡng lự:
“Tiểu nhân ra ngoài đánh bạc vì gia phụ lâm bệnh nặng, cần bạc duy trì mạng sống.”
“Nếu nộp hết cho Thái phó thì phụ thân ta biết phải làm sao?”
Mắt Tiêu Thái phó híp lại nhìn ta:
“Ý ngươi là không đồng ý?”
Ta thoáng liếc lò hương, cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
“Tất nhiên không.”
“Sao, đưa số bạc này cho ngươi để ngươi tiếp tục bình phong chuyện tuồn quân nhu?”
Ta đã dùng giọng thật của mình để nói.
Tiêu Thái phó làm sao không nhận ra.
Mặt hắn lộ vẻ hoảng hốt, đầy dè chừng:
“Là ngươi? Khương Đường, nhị tiểu thư nhà họ Khương?”
Ta khẽ cười:
“Thái phó quả là có đôi mắt tinh tường.”
“Như vậy, ngươi không thể sống được nữa.”
Dứt lời, Tiêu Thái phó hạ lệnh thủ hạ động thủ.
Tỷ tỷ vốn đã chướng mắt Thái phó, nay đâu thể nhìn cảnh hắn muốn nhân lúc hỗn loạn mà chuồn êm.
Nàng lao đến dùng trâm cài chặn ngay cổ họng hắn.
Cùng lúc đó, đám thủ hạ của hắn vây quanh ta.
“Buông muội muội ta ra!”
Tỷ tỷ ấn đầu trâm sâu thêm một chút, máu tươi lập tức rỉ xuống cổ Thái phó.
Đám tay chân của hắn nhất thời không dám manh động.
Tỷ tỷ cũng không dám thật sự giết hắn, sợ hắn liều mạng thì ta e không chống nổi bao nhiêu người.
Cục diện giằng co.
Nhưng Tiêu Thái phó thật không hổ danh, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu ngã giá với ta và tỷ tỷ.
“Hai ngươi chắc cũng không muốn phụ mẫu mình phải ở mãi biên ải.”
“Chỉ cần giúp ta, ta sẽ tiến cử để họ quay về kinh, thế nào?”
Hắn quả nắm thóp, bởi nỗi mong mỏi lớn nhất của ta và tỷ tỷ chính là được đoàn tụ với phụ mẫu.
Thấy thần sắc ta cùng tỷ tỷ lung lay, Tiêu Thái phó càng dồn ép:
“Các ngươi đã biết chuyện ta buôn lậu quân nhu, ắt cũng hiểu quốc gia láng giềng đã có vũ khí của chúng ta.”
“Nếu song thân các ngươi không về thì khó tránh việc họ có thể bị thương, thậm chí…”
Hắn bỏ lửng lời, song ta đã nghe ra được ẩn ý.
Đúng, thậm chí bỏ mạng.
10
“Hai ngươi cứ nghĩ kỹ đi.”
Hắn hài lòng ngắm vẻ mặt phân vân của chúng ta.
Đáng tiếc chưa được bao lâu, chưởng quỹ lúc nãy dẫn chúng ta tới đã loạng choạng chạy vào hô:
“Chủ tử, không xong rồi, Đại Lý Tự…”
Vừa thấy Tiêu Thái phó bị cây trâm của tỷ tỷ khống chế, mặt chưởng quỹ càng tái mét:
“Bùi Hành Kiệm và Bùi Ứng Thanh đã đến!”
Sắc mặt Tiêu Thái phó đại biến:
“Các ngươi!”
“Khương Trà, Khương Đường!
“Hóa ra các ngươi cùng hai tiểu tử nhà họ Bùi thông đồng!”
Nghe tin bọn họ tới, ta thở phào.
“Thông đồng là gì?”
“Thái phó nói vậy là không đúng rồi.”
“Ta là thê tử cưới hỏi đường hoàng của Bùi Ứng Thanh, sao gọi là thông đồng chứ?”
Tỷ tỷ cũng nói:
“Phải đấy, đâu phải như con gái ông, được nuôi dưỡng mười mấy năm rồi đưa vào cung làm thiếp.”
Tiêu Thái phó phẫn nộ trợn mắt, hắn đột ngột vung người muốn đoạt lại cây trâm của tỷ tỷ.
Thủ hạ của hắn thấy chủ tử thoát vòng khống chế bèn ào tới hòng bắt chúng ta.
Tiếng của Bùi Ứng Thanh vang lên:
“Ai dám động thủ?”
Lời vừa dứt, chàng đã xách kiếm xông vào.
Lần đầu ta thấy chàng vừa nổi giận vừa hoảng hốt đến vậy.
Chàng phối hợp với ta cực ăn ý, chớp nhoáng hạ gục đám người của Thái phó.
Bên kia, tỷ tỷ đã khống chế được Tiêu Thái phó.
“Vừa rồi ngươi định giấu quyển sổ phải không?”
Ta cười mỉm đi tới ngăn tủ bí mật mà Tiêu Thái phó định nhét thứ gì đó lúc nãy, rồi rút ra quyển sổ sách.
Bên trong còn cả thư từ qua lại với địch quốc.
Tiêu Thái phó ngã sụp xuống, mặt như tro tàn.
Ta từng thấy hắn lên đài cao chói lọi, giờ lại nhìn hắn tay trắng sụp đổ.
Bùi Hành Kiệm đứng ngoài cửa, thấy tỷ tỷ an toàn bước ra cũng thở phào.
Bắt xong Tiêu Thái phó, Hoàng đế nổi trận lôi đình.
Cuối cùng, nhà họ Tiêu bị tru di cửu tộc.
Thục phi trước kia được sủng ái cũng rơi vào lãnh cung.
Về phần Nhị hoàng tử và mấy hoàng tử kết bè phái, tất cả bị nghiêm trị hoặc phế thành thứ dân giam lỏng, hoặc phát vãng đến đất phong xa xôi.
Ta cùng tỷ tỷ nhờ đó mà lập được đại công.
Hoàng hậu cô mẫu nghe nói chúng ta dự phần bắt giữ thì sợ hãi đến rớt hồn, mắt đỏ hoe nhìn chúng ta.
“May mà hai đứa không gặp chuyện, nếu không ta biết ăn nói sao với đại ca đại tẩu!”
Ta và tỷ tỷ cuống quýt an ủi bà.
Sau đó, Hoàng hậu cô mẫu nghiêm lệnh chúng ta không được dính vào mấy việc nguy hiểm này nữa.
Ta nghiêm túc nhìn bà:
“Cô mẫu, ngày xưa người cũng từng muốn thành nữ tướng quân.”
Bà dường như nhớ lại điều gì mà từ từ buông bàn tay đang định véo tai ta và tỷ tỷ.
Bà ngắm chúng ta, ánh mắt mang niềm hoài niệm.