Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Đêm Hạ Thư bức cung, ta liền triệu tập tất cả những người Hạ Khai Tế để lại.

Ta đoán chàng không thật sự mất tích, chắc chắn ẩn mình đâu đó đợi lúc biến loạn để một mẻ lưới bắt gọn Hạ Thư cùng Vĩnh An hầu, bảo vệ Thánh giá.

Có điều Vĩnh An hầu đem theo hết quân tinh nhuệ ra biên ải, với lực lượng trong tay Hạ Khai Tế, chỉ e phải trải một trận ác chiến.

Cho nên ta chia binh sĩ thành hai nhóm.

Một nhóm đến khống chế Hạ phủ, để Hạ Thư không còn người dùng.

Nhóm còn lại chạy thẳng tới cổng thành, chiếm quyền của lính canh, hòng mở cửa cho quân của Hạ Khai Tế tràn vào.

Sắp xếp mọi chuyện xong, ta đi thẳng đến phủ Công chúa.

Triều Dương từng ra tay hãm hại ta, món nợ ấy không thể coi như chưa có.

Ánh nhìn của Triều Dương đối với ta đầy oán độc.

Nàng tiều tụy đi nhiều, xem ra cú sốc về Hạ Thư khiến nàng ta chẳng còn sức.

“Lần đầu tiên thấy chàng vào cung, ta đã để mắt đến. Khi ấy, ta liền xác định chàng sẽ thành phu quân tương lai của ta. Nhưng bên chàng lúc nào cũng có ngươi! Ngươi muốn ngắm hoa mai, chàng liền bứt nhành mai quý ở chùa Phổ Nghĩa tặng ngươi. Bốn mùa lễ Tết, chàng lần nào cũng nghĩ muôn vàn cách tặng quà cho ngươi. Khắp kinh thành đều khen ngươi đoan trang, dịu dàng, xứng đôi với chàng. Nhưng rõ ràng ta mới là Công chúa tôn quý nhất thiên hạ, ta mới là nữ tử xứng đôi với chàng! Ngươi rốt cuộc là cái thá gì chứ!”

Ta ngồi yên, không đáp.

Chu Rong đột nhiên xông lên, thẳng tay tát Triều Dương mấy chục cái, tát đến mức in hằn dấu tay khắp mặt.

Ngay sau đó, ta rút dao đâm một nhát vào mạn sườn nàng ta.

Hôm đó, nàng cưỡng ép ta uống độc dược, tuy được cứu kịp thời nhưng ta chẳng thể đi lại nhiều như trước.

Nhát dao này, không lấy mạng, nhưng trả lại đủ món nợ ngày xưa, từ nay ả đừng mong ngông nghênh giương oai.

Mũi dao kẹt vào phần thịt giữa hai bên sườn, Chu Rong vỗ tay đắc ý.

“Tỷ tỷ à, ả ép mẫu thân bắt ta với tỷ vào phủ làm thiếp, suýt huỷ cả đời người. Đâm một nhát thế này còn là nhẹ!”

Ta “ừ” một tiếng, rồi lau vết máu dính trên lưỡi dao lên tà váy.

Dao này là Hạ Khai Tế cho ta, không thể để bẩn.

Sau đó, ta trở về biệt viện, nghe Lan Nguyệt báo lại tin tức ngoài kia.

Nghe nói đêm ấy, khi Vĩnh An hầu đưa quân vào cung, Hạ Khai Tế cũng dẫn đội quân xông vào kinh đô, vây quét một mẻ, đánh tan Vĩnh An hầu.

Hạ Thư bức cung thất bại, suýt bị chém tại chỗ, đến phút nguy cấp chính gia chủ họ Hạ gia ra mặt cầu xin.

Y đường đột phô bày thân phận, đã là tội, song Hoàng Thượng nể tình y chăm sóc Hạ Khai Tế từ nhỏ, chỉ cách chức, tống cả nhà họ ra khỏi kinh.

Tiếp đó, Hoàng Thượng liền chỉ vào Hạ Khai Tế, công bố chàng chính là Tứ Hoàng Tử, rồi ban khẩu dụ lập Thái Tử.

Khi ấy mọi người mới bừng tỉnh, thì ra vị Chỉ Huy Sứ khiến ai nấy đều run sợ năm xưa – Hạ Khai Tế – mới là Tứ Hoàng Tử.

Hoá ra Hoàng Thượng đã sớm dò la được Tứ Hoàng Tử ở đâu, chỉ vì để bảo toàn người con duy nhất có năng lực, bèn giao cậu bé cho gia chủ Hạ gia nuôi dưỡng, còn âm thầm bồi dưỡng sau lưng.

Nào ngờ khiến Hạ Thư lầm tưởng chính mình mang thân phận ấy.

Hoàng Thượng già yếu, chư tướng lục đục manh nha.

Ngài bèn lấy Hạ Thư làm mồi nhử, giáng cho đám người ấy một đòn đích đáng!

21

Chu gia dính líu trong đó, vốn sẽ bị tru di.

Nhưng mẫu thân đã nghe lời ta cảnh báo từ trước, lại vốn nhát gan, kiên quyết không để phụ thân dốc quân ủng hộ Hạ Thư bức cung, nhờ vậy giữ được mạng.

Cũng giống Hạ gia, họ bị đoạt hết chức tước, đày khỏi kinh thành.

Phụ thân tìm trăm phương nghìn kế, nhờ người truyền lời muốn gặp ta.

Nhưng ta từ chối.

Đến ngày thứ ba sau loạn bức cung, Hạ Khai Tế xuất hiện ở biệt viện.

Khi ấy đã lập thu, tiết trời lành lạnh, ta cầm lò sưởi ủ tay, ngồi trên ghế bập bênh, ngước nhìn mặt trời.

Bóng dáng cao lớn của chàng đổ xuống, chặn hết tia sáng, trùng với ánh mắt hầm hầm giận của ta.

“Bây giờ ta nên gọi chàng là Hạ Khai Tế, hay Tống Khai Tế, hay điện hạ Thái Tử đây?”

Chàng quỳ một chân xuống, cúi đầu nhỏ giọng: “Ta sai rồi…”

Giữa hai chúng ta, chỉ có tiếng kẽo kẹt của ghế bập bênh.

“Ta không cố ý giấu nàng, quả thật mọi sự vô cùng nguy hiểm, Hoàng Thượng cũng chẳng thể nắm chắc trăm phần trăm. Ta sợ nàng lo lắng.”

Ta khẽ nhắm mắt, chẳng buồn nhìn chàng.

Chàng bèn lấy tay khẽ nâng mi ta, ghé mặt áp lên má ta.

“A Yến, nhìn ta đi. Ta gầy rộc rồi đây.”

“Vì để Vĩnh An hầu tin tưởng, ta phải phi nước đại tới biên cương thật sự, đi đi về về mấy lượt, chết hơn chục con ngựa. Ta… ta…”

Chàng nghẹn ngào, nắm tay ta, giọng run run: “A Yến, đừng phớt lờ ta. Nàng không biết đâu, lúc ta thấy đội hộ vệ để lại cho nàng xuất hiện ở cổng thành, ta sợ đến mức nào…”

Ta rút tay ra: “Ta biết chàng chẳng dễ dàng gì và ta cũng cảm nhận sớm rằng xuất thân chàng không tầm thường. Rõ ràng chỉ là Nhị công tử Hạ gia, vậy mà văn võ toàn tài, còn giỏi giang hơn cả gia chủ. Gia chủ Hạ gia đối với chàng chưa hề nặng lời, ngược lại khi không ai để ý thì rất mực cung kính. Còn biệt viện này vốn là quà Thái Hậu ban cho Hoàng Thượng – Hoàng Hậu ngày đại hôn, thế mà Hoàng Thượng lại ban cho chàng. Nhưng Hạ Khai Tế, ta đã ngỡ chàng sẽ đích thân nói cho ta hay…”

22

Ta hờ hững, mặc kệ Hạ Khai Tế cuống quýt quanh quẩn, hết xoa chân lại bày không biết bao nhiêu đồ lỉnh kỉnh trước mặt ta, chỉ cốt chứng minh sự hiện diện.

Hễ ta bực thì chàng liền để ta đánh, còn tươi cười chìa mặt ra, sợ ta đau tay lại ân cần xoa.

“Chàng ngốc à?”

Chàng chăm chú nhìn ta bằng vẻ tinh nghịch: “Hehe, nàng đánh ta thêm mấy cái ta còn vui ấy chứ.”

Đúng là đồ khờ.

Thật ra ta gần hết giận rồi, nhưng vẫn muốn đùa chàng đôi chút, bèn gắt: “Ta trúng độc, sống chẳng còn được bao lâu nữa.”

Mặt Hạ Khai Tế lập tức biến sắc: “Gì cơ, sống không bao lâu, nhìn nàng sắc diện hồng hào, hơi thở sung mãn, e phải sống lâu hơn ta ấy chứ!”

Thấy chàng không mắc lừa, ta bĩu môi.

“Ta hay ghen, chấp nhận không nổi chuyện nạp thiếp. Thế nên ta chẳng thể làm Thái Tử Phi, càng không làm Hoàng Hậu được. Điện hạ, chàng cứ trở về đi.”

Hạ Khai Tế xoa má ta, hạ giọng năn nỉ: “Năm ấy ta mang sính lễ đến Chu gia, đã không còn nghĩ sẽ cưới ai khác. Bằng không… hay là nàng làm Thái Tử, ta làm Thái Tử Phi, nàng muốn nạp trăm thiếp ta cũng không chau mày.”

Nghe câu trả lời hết sức hoang đường, ta bật cười khúc khích: “Thật sao?”

Chàng khổ sở đáp: “Đương nhiên không. A Yến ơi, nàng chỉ được chọn ta thôi…”

23

Năm sau, Hoàng Thượng băng hà, Hạ Khai Tế lên ngôi.

Cũng năm ấy, ta được sắc phong làm Hoàng Hậu của Tân triều Tây Tấn.

Đêm trước lễ sách phong, vốn dĩ chàng phải ngự một mình trong Dưỡng Tâm Điện, nhưng lại lén trèo vào tẩm cung của ta.

Nhìn kẻ đang luống cuống toát mồ hôi, cười ngốc nghếch ngoài khung cửa sổ, ta trừng mắt lườm, buông câu trách mắng:

“Ngày mai là lễ sách lập đấy, chàng còn lén chạy sang đây làm gì?”

Hắn chật vật leo vào, chẳng còn khéo léo như thường lệ, suýt ngã sấp mặt.

“Biết làm sao, làm sao bây giờ, ta hồi hộp quá!”

Ta khẽ chọc vào trán hắn, giữ cho hắn đứng yên.

“Sách phong ta, chứ ai đâu, chàng hồi hộp chuyện gì!”

“Ta cưới thê tử, tất nhiên hồi hộp chứ!”

Bên ngoài, tiếng chim khách chao ríu rít, ta đưa tay đè lên ngực.

Thực ra, ta cũng thấy bồn chồn lắm.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương