Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tiết hạnh hay sống chết cũng chẳng quan trọng, bởi xưa nay những thứ ấy đều nằm trong tay họ.

Hôm nay cần ngươi thì ngươi sẽ được xưng tụng cao quý, hưởng vinh hoa phú quý.

Mai kia vứt ngươi đi, ngươi liền thành đê hèn ti tiện, chỉ đáng quanh quẩn nơi hậu viện của nam nhân.

16

Ta và Hạ Khai Tế vùi đầu đánh cờ suốt một buổi chiều, trước lúc chàng đi, ta lấy từ trong tay áo ra một túi hương.

“Hôm qua ta đặc biệt đến chùa Phổ Hoa xin một lá bùa bình an.”

Ngón tay ta xoay nhẹ, cột túi hương lên thắt lưng chàng.

Nghĩ đến nơi biên ải hiểm nghèo, ta không cầm được nước mắt.

Ta sợ, rất sợ những điều chưa biết, sợ mình làm chưa đủ.

“Đi đường giữ gìn cẩn trọng, mong chàng bình an.”

Hạ Khai Tế nắm lấy tay ta, hai ngón tay cái khẽ gạt nơi khoé mắt, còn tiện tay vuốt vài lọn tóc mai lòa xòa, động tác vừa nhẹ nhàng vừa vấn vương.

Hồi lâu, chàng cúi đầu sát lại trán ta.

Ta cố nín thở, chỉ thấy giữa hai hàng mày dần ươn ướt, nhẹ tựa lông vũ.

Ta hé mắt, vừa vặn trông thấy vành tai chàng đỏ ửng.

17

Từ lúc Hạ Khai Tế theo quân rời kinh, mẫu thân ngày ngày sai người đến tìm ta.

Bên cạnh bà, Lưu ma ma còn thường xuyên nhắc về những điều tốt đẹp phụ mẫu từng dành cho ta.

Nhưng ta không buồn nghe lấy một lời.

Thấy ta không chút động lòng, bà ta lại buột miệng đề cập cảnh ngộ của Chu Rong ở phủ Công chúa.

Nghe nói Hạ Thư chẳng hề yêu thương người con gái thứ mà Chu gia dâng tặng ấy.

Chu Rong bị Triều Dương nhốt trong một góc viện, vừa rách rưới đói lạnh, vừa bị bắt chép kinh Phật không ngơi nghỉ.

Nghe đồn Hoàng Thượng nhận được bản kinh “Công chúa tự tay chép” thì vô cùng cảm động, rơi lệ tại chỗ, liền ban cho Triều Dương một vùng đất phì nhiêu.

Công chúa Triều Dương và Hạ Thư, đôi phu thê ấy càng được sủng ái.

Cùng lúc đó, biên cương lại mất thêm hai thành, Vĩnh An hầu từng xuất quân cũng mất tích trên sa trường.

Điều làm ta lo lắng hơn, chính là Hạ Khai Tế cũng bặt vô âm tín.

18

Sang ngày thứ tám kể từ lúc Hạ Khai Tế mất liên lạc, kinh thành xảy ra một chuyện động trời.

Hạ Thư mang một mãnh tã cùng khối ngọc bội, đi gõ cửa cung.

Y tự xưng là Tứ Hoàng Tử đã mất tích bấy lâu.

Từ khi Chiêu Tần nương nương khó sinh qua đời, Tứ Hoàng Tử cũng biệt tăm biệt dạng.

Ai nấy đều ngỡ đứa trẻ ấy sớm không còn, chẳng ngờ lại sống ngay dưới mắt Thiên tử.

Triều thần gọi đám cung nhân năm xưa đến nhận diện.

Bọn họ ngắm nghía khối ngọc và tã lót mãi, chẳng dám quả quyết.

Cho đến khi Hiền Phi – người từng thân thiết với Chiêu Tần – bước ra xem xét, xác nhận miếng ngọc song ngư cùng hoa văn thêu vàng trên tã quả đúng do Chiêu Tần làm, mọi người mới bán tín bán nghi.

Nhưng Công chúa Triều Dương thì sao…

Hai kẻ cùng cha khác mẹ, không phải loạn luân ư.

Kế đó, chuyện cũ của ta với Hạ Thư cũng bị kẻ hữu tâm đào bới.

“Chả trách Phò mã Hạ còn nạp một cô con gái thứ nhà Quốc Công làm thiếp, nghe đâu dù chỉ là thiếp nhưng được sủng vô vàn, hoá ra là người quen cũ.”

Lan Nguyệt kể lại tình hình, ta bèn dốc sạch chén thuốc trong tay, vị đắng vẫn nồng như trước.

“Tìm thêm người, lan truyền chuyện này rộng ra.”

Từ khi mẫu thân ép ta làm thiếp cho Hạ Thư, ta đã âm thầm dò hỏi.

Ban đầu, ta thật nghĩ Triều Dương hứa hỗ trợ chức vụ cho ca ca rồi lại giở trò làm khổ ta, chỉ vì hiềm ghen.

Nhưng nào ngờ mẫu thân còn đưa Chu Rong – đứa con nhà thiếp mà bà luôn khinh ghét – vào phủ họ Hạ, khiến ta càng thấy lạ.

Cớ gì phụ mẫu cứ khăng khăng chọn Hạ Thư.

Hạ Khai Tế biết ta tìm hiểu cũng thường tiết lộ vài bí mật của Hạ gia.

Hoá ra Hạ Thư không phải do chính thất của Hạ gia hạ sinh.

Tìm hiểu sâu hơn, ta phát giác thân thế y có lẽ chẳng hề tầm thường.

Có lẽ phụ mẫu ta đã sớm biết điều đó.

Nếu Hạ Thư thực sự là Tứ Hoàng Tử, với năng lực y, tám chín phần sẽ được lập làm Thái Tử.

Đến lúc đó, phụ thân sẽ là quốc trượng.

Phụ thân tự cho mình đã sắp đặt vẹn toàn, song người khác cũng chẳng ngốc, nghĩ kỹ liền rõ ý đồ của ông ta.

Một thời, ai cũng căm phẫn rồi lại ghen tỵ, ghen rằng sao họ không sớm nhìn ra giá trị của Hạ Thư.

19

Hoàng Thượng hoan hỷ ban cho Hạ Thư một phủ đệ, nhưng vẫn chưa hạ chỉ công nhận y là Tứ Hoàng Tử.

Biên cương cấp bách, triều cục rối ren, ngày trước Hạ Khai Tế được trọng dụng thì nay bặt tăm, Hoàng Thượng xưa nay khỏe khoắn cũng nhuốm bệnh nặng.

Cơn bệnh kéo dài nửa tháng.

Rút cục, Hạ Thư cùng đồng đảng không nhẫn nại được nữa.

Một đêm trời khuya trăng lặn, Hạ Thư lần nữa vỗ cửa cung mà vào.

Đi cùng y chính là Vĩnh An hầu, kẻ lẽ ra phải đang ở biên ải và một vạn tinh binh.

20

Trước đêm Hạ Thư bức cung, mẫu thân bất ngờ tìm đến ta.

Ánh mắt bà vẫn vênh vang như cũ, trâm ngọc khẽ lay, toát ra vẻ giàu sang hiển hách.

“Hạ gia từng ẩn ý Hạ Thư có xuất thân đặc biệt, ta cùng phụ thân con từng bước mưu toan, chỉ mong con có thể giữ được trái tim Hạ Thư. Nào ngờ con vô dụng, tự tôn quá cao. Làm thiếp thì có làm sao, đợi Hạ Thư ngồi lên ngai vàng, con đương nhiên sẽ thành Hoàng Hậu!”

“Bất quá giờ cũng không sao, còn có Rong nhi… Miễn con chớ hối hận là được…”

Ta nhìn bà hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:

“Mẫu thân, người cũng là nữ tử, sao lại nỡ xem thường nữ tử?”

“Nếu các người muốn phú quý vinh hoa, có thể đích thân bày mưu tính kế cho Hạ Thư, giúp sức cả người lẫn tiền của, cớ chi lại phải hy sinh con cùng muội muội?”

“Nói trắng ra, các người kém cỏi, dù hưởng giàu sang tột bậc, e cũng không kham nổi đâu!”

Bà bị ta hỏi đến á khẩu, không biết đáp sao.

Ta nói tiếp:

“Từ ngày Hạ Thư tự công bố thân phận, gia chủ Hạ gia từng mở miệng nửa lời hay chưa?”

Mẫu thân ngỡ ta châm chọc, hừ mũi:

“Ngươi có đố kỵ cũng vô ích, đâu đến lượt ngươi nữa.”

Ta khẽ thở dài:

“Mẫu thân, có lẽ từ đầu đến cuối, kẻ ‘thân phận bất phàm’ mà Hạ gia gợi ý, vốn chẳng phải Hạ Thư.”

Hạ Thư sắp bức cung, dẫu y có nhầm lẫn thân phận thật hay không, ta cũng chẳng thể khoanh tay nhìn y lôi tất cả xuống địa ngục.

Dù sao Chu gia cũng nuôi ta khôn lớn, ta không nỡ để họ tan cửa nát nhà.

Lời ta dường như chạm đến nơi sâu kín trong lòng bà.

Bà nhìn ta chằm chằm, rồi quay lưng bỏ đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương