Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Huống hồ đó còn là Công chúa Triều Dương, kiêu ngạo, ghê gớm, thù dai, để nữ nhi phải hầu chung một chồng với nàng ấy, chẳng phải đẩy con vào chỗ chết sao?”
Ta đem mọi lẽ ra phân tích, mong mẫu thân hồi tâm chuyển ý.
Nhưng bà chỉ lãnh đạm, chậm rãi xoay tách trà trong tay, cười lạnh chẳng nói gì.
Ta gào khan van xin, nhưng bà vẫn lặng thinh, nhốt ta suốt một tháng.
Đến ngày Hạ Thư cùng Công chúa Triều Dương thành thân, ta bị ấn lên một chiếc kiệu nhỏ đưa đến Hạ phủ.
Chờ đến lúc tấu nhạc cử hành bên ngoài, bốn bà mụ dâng một bát thuốc đen ngòm, ép ta uống.
Bọn họ tưởng đó là xuân dược, chỉ đợi ta và Hạ Thư gần gũi da thịt, ắt danh chính ngôn thuận ở lại Hạ phủ.
Nào ngờ bát thuốc ấy sớm đã bị Công chúa Triều Dương tráo thành độc dược!
5
Hạ Khai Tế chăm chú nhìn bộ hồng y cưới trên người ta mà im lặng.
“Hôm nay bát thuốc đó là do mẫu thân ta cấu kết cùng Triều Dương bức ta phải uống.”
“Chỉ là người trước muốn ta mất kiểm soát để hầu hạ hắn, kẻ sau lại muốn lấy mạng ta!”
“Nếu không nhờ huynh cứu kịp thời, e bây giờ ta đã bỏ mạng nơi chín suối rồi.”
Ta khẽ buông tiếng thở dài, dịu giọng đa tạ hắn, giọng tuy bình thản nhưng cõi lòng vẫn dày vò đau đớn.
Hạ Khai Tế nhìn ta bằng ánh mắt không đành, đưa tay xoa đầu ta.
Bạo liệt trong mắt hắn loé lên, rồi lập tức hoà vào nét u tối đầy hối hận.
Hắn khản giọng: “Năm đó, đáng lẽ ta nên cứng rắn cưới nàng về.”
6
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên ồn ào.
Ta nhíu mày, chỉ thấy mẫu thân xông thẳng vào tìm ta.
“Hôn sự của nữ nhi là do phụ mẫu an bài, con làm càn như thế còn ra thể thống gì!”
“Một nữ tử chưa chồng lại nằm trên giường của nam nhân xa lạ, còn biết liêm sỉ chăng!”
Mẫu thân quát tháo chua ngoa, lời lẽ cay nghiệt.
Ta nhìn bà bằng ánh mắt giễu cợt, trong lòng không khỏi chua chát.
“Phụ thân và mẫu thân còn dám vứt bỏ sĩ diện để đưa con gái đi làm thiếp cho kẻ khác, thì nữ nhi sao dám không ‘kế thừa’ gia phong ấy?”
Mẫu thân tức tối, buột miệng rủa xả.
Vì có Hạ Khai Tế đứng chắn trước giường, bà không cách nào lôi ta xuống, đành đứng giữa phòng trừng trừng nhìn ta.
Công chúa Triều Dương cười lạnh, nàng vốn được sủng ái từ bé, đến Hoàng Thượng cũng chưa từng nặng lời với nàng.
Có điều giờ Hạ Thư cũng đứng cạnh, nàng không dám quá kiêu ngạo, đành nén giận mà nói:
“Chu Yến, ngươi đã nhận lời làm thiếp của Phò mã.”
Ta nhìn Hạ Thư đang khúm núm sau lưng nàng, chỉ khẽ cười nhạt.
Người người đều bảo Hạ Thư đối với ta tình sâu như biển.
Thế nhưng hắn một mặt để mặc Chu – Hạ hai nhà tung tin khắp nơi về hôn sự của chúng ta, mặt khác lại âm thầm thân cận Công chúa Triều Dương được Hoàng Thượng cưng chiều, tình thâm ở chỗ nào?
7
“Ta tuy bị các ngươi áp đặt vào Hạ phủ, nhưng đó là bị ép buộc.”
“Hơn nữa, phụ thân mẫu thân sợ mất thể diện, không dám công khai việc thiên kim độc nhất nhà mình phải làm thiếp, nên chẳng hề nộp bất cứ văn thư nạp thiếp nào. Thế thì ta và Hạ Thư chẳng có ràng buộc gì.”
“Nếu các ngươi cứ ép hoài, ta sẽ phanh phui mọi chuyện, cho cả kinh thành biết các người hành xử đê hèn ra sao.”
Nói đến đây, ta chợt ho sặc, mùi máu lại xộc lên cổ họng, khiến ta suýt nôn oẹ.
Cùng lúc, Hạ Thư quay sang hành lễ với Hạ Khai Tế:
“Mong nhị thúc nhường một bước…”
Chưa dứt lời, khí lạnh từ người Hạ Khai Tế đã bức bách, hắn đảo mắt nhìn đám người trong phòng, cất giọng rành rọt:
“Ích kỷ, giả dối đến cực độ, cút hết đi!”
Mặt Hạ Thư đỏ bừng, hắn kéo Công chúa Triều Dương đang phẫn nộ gấp rút bỏ chạy.
Mẫu thân quay đầu trừng trừng nhìn ta, buông lời “Để rồi xem, ngươi sẽ hối hận!”, rồi cũng oán hận rời khỏi.
Ta nhìn theo bà, lòng bình thản.
Ta biết, từ nay về sau ta chẳng còn nhà để về.
Nhưng ta không hối hận.
8
Từ hôm ấy, ta thật sự không quay lại Chu gia.
Người trong kinh đồn đại ta cùng Hạ Khai Tế sớm đã lén lút tư tình, tư thông nam nữ…
Ta nghe chỉ buồn cười.
Bao năm qua, ta đã bị phụ mẫu tô vẽ thành danh tiếng lẫy lừng, bây giờ có tệ hơn một chút cũng chẳng khác gì.
Chỉ có nha hoàn Lan Nguyệt theo ta ra khỏi Chu gia, thương xót hỏi:
“Tiểu thư ơi, chúng ta về sau biết nương tựa nơi nào?”
Ta khẽ xoa đầu con bé, cười mà không đáp.
Trước kia lúc bị nhốt, Hạ Khai Tế từng nói sẽ đưa ta rời đi.
Ta cũng tự hỏi lòng, nếu có thoát khỏi Chu gia thì biết đi đâu?
Nhưng rồi lại nghĩ, trời đất mênh mông, đâu mà chẳng thể dung thân?
9
Hoàng Thượng nghe Hạ Khai Tế bẩm báo về chuyện ta trúng độc, chẳng những quở trách Công chúa Triều Dương mà còn phạt nàng bị cắt bổng lộc một năm, rồi ban thêm biệt viện cho ta tĩnh dưỡng.
Vậy nên ở với Hạ Khai Tế được ba ngày, ta chuẩn bị dọn sang biệt viện.
Trước khi đi, ta mượn trù phòng ở Hạ gia, tự tay nấu một bát mì.
Chỉ có ta biết, hôm nay là sinh thần của hắn.
Năm ấy, ta cứu hắn lên từ ao sen, hắn liền quấn lấy ta không buông.
Ban đầu ta lánh mặt hắn, bao quà cáp đưa tới đều vứt ra ngoài.
Mãi đến một hôm ta vô tình để lộ tâm ý muốn đi ngắm hoa đăng ở Lạc Dương, hắn bèn tự mình phi ngựa đến đó, mua chiếc đèn đẹp nhất của thợ giỏi nhất đem đến Chu phủ.
Thấy ngứa mắt, ta bảo nha hoàn đem đèn dập tắt rồi đập bỏ, thế mà hắn mắt đỏ hoe, tay cầm một ngọn đèn hoa sen hồng chực chờ nơi cửa.
“A Yến, ta biết nàng không ưa ta, nhưng hôm nay là sinh thần ta, chưa từng có ai mừng sinh thần cho ta bao giờ, nàng giữ lại chiếc đèn này được không?”
“Nếu thật sự làm phiền thanh tĩnh của nàng, sau này ta sẽ không tới nữa…”
Nghe giọng hắn van nài, ta sửng sốt đứng yên.
Hạ Thư luôn tuyên bố nhất quyết lấy ta, vậy mà hiếm khi khom mình dỗ dành như vậy.
Đây lại là người đầu tiên trước mặt ta tỏ ý cầu mong đến mức hạ mình.
Nghĩ đến việc phụ mẫu hắn sớm qua đời, hắn tính tình khép kín, hẳn chẳng kết giao được mấy ai, lòng ta chợt thắt lại, bèn nhận chiếc đèn hoa sen, cũng nhớ luôn sinh thần của hắn.
10
Chỉ một bát mì mộc mạc mừng sinh thần, Hạ Khai Tế lại ăn rất vui vẻ, húp đến “rột rột” mấy hơi liền.
Bắt gặp ánh mắt ta nhìn chăm chú, hắn lập tức ngừng điệu bộ trẻ con ấy, rồi nhéo nhẹ lên chóp mũi ta.
Ta khẽ mỉm cười.
“Sinh thần vui vẻ, Hạ Khai Tế, hôm nay huynh có mong ước gì không?”
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, chống cằm nhìn thẳng vào ta.
Đôi mắt ướt long lanh giống như của chú cún nhỏ, khiến lòng ta thoáng xao động.