Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ nghe hắn nói: “Phong có hẹn, hoa chẳng lỡ. Hôm nay là sinh thần ta, nàng có nguyện cùng ta lội nước một lần chăng?”
Hắn khẽ khàng khom người, đưa tay phải ra trước mặt ta.
Thanh âm thiếu niên vang lên, phảng phất gió nhẹ lùa qua cành, xen lẫn tiếng cười trong veo giữa vườn, tựa như những cánh hoa nhẹ nhàng rơi, khiến lòng người khoáng đạt.
Ta dùng ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay hắn, khẽ buông lời trêu: “Đồ nghịch ngợm…”
11
Mấy ngày sau khi vết thương vừa khá lên, Kinh thành bỗng mưa lớn liên tục năm sáu hôm.
Ta từng giả bệnh trước mặt bọn người mẫu thân phái tới, vốn nghĩ vờ mình trúng độc nặng để bà sớm hết hy vọng, nào ngờ lại rước Hạ Thư tới cửa.
Hắn sai người bưng từng thùng bổ dược vào, trên mặt thoáng nét khó xử.
“A Yến, xin lỗi nàng, Triều Dương vốn tính khí như vậy, được Hoàng Thượng sủng ái từ bé nên đôi lúc hơi ương ngạnh, nhưng nàng ấy tuyệt đối không cố ý lấy mạng nàng đâu.”
Ta chán ghét nhìn bàn tay hắn vừa đưa ra, liền nghiêng người lảng tránh.
“Phò mã có biết ta trúng độc gì không?”
Hạ Thư sững lại, rồi đáp ngay: “Không biết.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ngươi thật sự không biết?”
Hắn thoáng bối rối, chuyện Công chúa Triều Dương hạ độc gì hắn sao không hay, hôm ấy Hạ Khai Tế đã đưa lời khai của đám hạ độc lên Hoàng Thượng, hắn hầu cận thánh giá, lẽ nào không tỏ?
Nhưng Hạ Thư vẫn biện hộ cho Triều Dương: “Chắc chỉ là thứ dược trợ hứng, mong nàng và ta sớm thành đôi thôi…”
“Nàng ấy từng nói nếu nàng chịu vào phủ, sẽ coi nàng như tỷ muội ruột thịt.”
“A Yến, nàng biết ta thật lòng thương nàng, lẽ nào mọi cử chỉ của nàng trước đây chỉ là thuận miệng diễn trò ư?”
Nét mặt Hạ Thư lộ vẻ mà ta chưa thấy bao giờ, hèn mọn van cầu ta trở về như trước, còn thề thốt đủ điều:
“A Yến, làm phò mã cũng chẳng phải ý ta. Nếu có một ngày, nàng nhất định sẽ là thê tử duy nhất của ta.”
Ta bị hắn quấn lấy đến phiền, bèn bảo: “Nhưng ta không thiết.”
Sắc mặt hắn tái đi, lẩm bẩm: “Bọn họ nói với ta, nàng vĩnh viễn là của ta…”
Ta ngao ngán ngắt lời: “Con người không thể nào vừa muốn cái này, lại muốn cả cái khác.”
“Huống hồ, cả đời này, ta tuyệt không làm thiếp.”
Hạ Thư như không cam lòng, nhìn ta cay đắng, trong mắt thoáng hiện tia đỏ tàn nhẫn.
“Ta không thể, còn Hạ Khai Tế thì được sao?”
Vừa dứt câu, hắn bỗng nhào đến, đè nghiến ta ngã xuống đất, gục lên cổ ta vừa thô bạo cọ xát vừa phả hơi nóng vào mặt, khiến ta buồn nôn.
12
Đang lúc ta định nhặt tách trà dưới sàn để đập lên đầu hắn, chợt trên người nhẹ hẫng.
Hạ Thư rên lên, ngã sang bên.
Ta ngước nhìn, bắt gặp cặp mắt đỏ ngầu của Hạ Khai Tế.
Hắn vội vàng đỡ ta dậy, khẽ hỏi ta có bị thương không, ta vỗ vai hắn ý bảo không sao.
Thấy ta thật sự không sao, hắn mới buông tay, quay sang Hạ Thư.
Vài quyền nện xuống, Hạ Thư không đỡ nổi, thất thểu gào lên với ta:
“A Yến! Vì sao nàng không tin ta, ta thật lòng muốn cưới nàng!”
Hắn thực sự không hiểu, từ nhỏ đến lớn ai cũng bảo hắn và ta ắt kết tóc trăm năm, hắn cũng nguyện dành cả đời nâng niu nữ tử kiều diễm là ta, cớ sao phụ thân lại buộc hắn ghép đôi cùng Công chúa Triều Dương trong yến tiệc?
Rõ ràng ta trước đây mắt đều chứa bóng hình của hắn, nhưng giờ ta lại cười mỉm, mày giãn với Hạ Khai Tế, không đếm xỉa gì đến nỗi đau của hắn.
Nghĩ đến, hắn bất giác chua xót.
Hắn nghĩ chắc là tại hắn vẫn chưa đủ quyền cao chức trọng, nếu hắn leo lên địa vị tối cao, ta ắt thuộc về hắn thôi.
Nhưng hắn quên mất, khi Hoàng hậu hỏi hắn có nữ tử nào trong lòng, hắn lại đáp: “Không.”
13
Từ đó trở đi, Hạ Khai Tế sai nhiều thị vệ canh gác quanh ta, thỉnh thoảng chính hắn cũng đích thân đứng gác ngoài phòng.
Thấy quầng mắt hắn thâm đen, ta cảm kích vô cùng, nắm tay hắn khuyên hãy trở về Hạ phủ nghỉ ngơi.
“Hạ Khai Tế, ta không còn sợ nữa rồi.”
Nhưng hắn lại siết chặt tay ta, giọng khàn khàn: “Nhưng ta sợ.”
Ở bên hắn, ta luôn cảm thấy an lòng, chỉ vì ta biết, thiên hạ này ai ai cũng toan tính lợi mình, chỉ có mỗi mình hắn là thật lòng thật dạ với ta.
14
Hôm nọ bỗng có binh sĩ truyền tin, nói rằng biên ải báo động khẩn, Hung Nô cấu kết nước láng giềng, chỉ trong 6, 7 ngày đã hạ liền ba thành trì.
Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, lập tức phái Vĩnh An hầu dẫn ba vạn đại quân xuất chinh cứu viện, đồng thời lệnh cho Hạ Khai Tế áp giải lương thảo.
Cùng lúc đó, trận mưa dầm dề liên miên cũng gây hoạ cho nhiều chốn, cần triều đình khẩn cấp xuất bạc cứu tế.
Vậy mà việc cứu tế – một món béo bở – lại rơi vào tay Hạ Thư.
Tới lúc này, người ta mới để ý rằng vị Phò mã họ Hạ kia đã giành được chỗ đứng không nhỏ trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng hiếm hoi có người nối dõi.
Đại Hoàng Tử yếu bệnh quanh năm, chỉ dưỡng thân ở biệt viện, không tham dự chính sự.
Về sau, Chiêu Tần nương nương hạ sinh Tứ Hoàng Tử, nhưng Chiêu Tần khó sinh mà mất, Tứ Hoàng Tử cũng bị cung nhân bồng đi giữa lúc hỗn loạn, tung tích không rõ.
Ngoài ra, Hoàng Thượng chỉ có hai vị Công chúa.
Từ ngày Công chúa Triều Dương hạ giá lấy Hạ Thư, Hoàng Thượng cực kỳ xem trọng vị tân Phò mã này.
Không những ban cho thực quyền, còn thường triệu y vào cung hầu cận.
Vì thế, dân gian đồn rằng Hoàng Thượng có ý lập con của Công chúa Triều Dương làm người kế vị.
Xưa nay, tiền triều không phải chưa từng có tiền lệ phong Hoàng Thái Nữ.
Chuyện để Hạ Thư lo việc cứu tế lần này, càng khiến mọi người tin rằng phỏng đoán ấy là thật.
Một thời, danh tiếng Hạ Thư nổi như cồn.
15
Trước khi lên đường, Hạ Khai Tế đến biệt viện thăm ta.
Chàng cẩn thận sắp đặt an ninh cho biệt viện, đến khi ta khuyên giải nhiều lần mới chịu an tâm.
Khi ấy, ta vận áo trắng giản dị, tóc dài vấn hờ bằng một trâm gỗ đào, ngồi bên ao sen lặng lẽ đánh cờ một mình.
“Hạ Thư hành sự ngang tàng, đã khiến không ít đại thần trong triều bất mãn. Tể tướng Cố gia liên kết với phủ Quốc Công cùng một số trọng thần dâng tấu, xin Hoàng Thượng chọn một hài tử từ tông thất làm người kế vị.”
Ta nghiêm trang ngồi đối diện, người thẳng tắp, tay cầm quân đen đặt xuống bàn cờ, lặng lẽ nghe chàng nói.
“Chu gia thì không thấy động tĩnh, lại dâng một đứa con gái thứ vào tay Hạ Thư, nhận làm thiếp.”
Chàng vừa nói vừa quan sát nét mặt ta.
Ta khẽ cười.
“Không có ta, vẫn còn kẻ khác.”
Trong mắt họ, con gái chẳng qua là công cụ để bấu víu quyền quý.