Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cha tôi là phượng hoàng, mẹ tôi cũng là phượng hoàng.
Nhưng tôi lại là một con gà.
Ngày tôi phá vỏ chui ra, cả Tứ Hải Bát Hoang đều lặng thinh không nói nên lời.
Mẹ tôi ôm tôi không rời tay, ra sức vớt vát chút thể diện: “Nhi nữ nhà ta thuộc dạng siêu cấp tiến hóa.”
Ừm… Mẹ đúng là hiểu về thuyết tiến hóa thật.
1
Tôi là sinh viên đại học, vì cứu một đứa trẻ mà bị xe tông chết.
Lúc đến Minh giới, Diêm Vương nói sẽ thưởng cho tôi, ông để tôi tự quyết định việc muốn đầu thai thành gì.
Tôi nghĩ ngợi giây lát: “Nếu đã…”
“Được thôi!”
Tôi vừa mới nói được một chữ thì bị ông ấy đạp một cước tống thẳng đi đầu thai.
???
Ông anh ơi, tôi biết ông vội, nhưng ông cũng đừng vội đến thế chứ?
Tôi còn chưa kịp nói xong mà!
Sau khi chìm trong một mảng đen kịt, tôi cảm giác có người kéo mình ra khỏi thứ gì đó.
Bên tai vang lên một âm thanh mừng rỡ: “Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng Nữ quân, sinh được một tiểu Phượng… Ủa?”
Tiếng nói ấy bỗng dưng khựng lại, một lúc sau mới run run cất lên, giọng nói mê man như đang hoài nghi nhân sinh: “Nữ quân ơi, tiểu công chúa là… một con gà…”
Gà á?
Tôi kêu cục cục thật to.
Đồ đáng ghét!
Diêm Vương, ông chết chắc với tôi!
2
Nghe nói, ngày tôi phá vỏ chui ra, cả Tứ Hải Bát Hoang đều lặng im không thốt nên lời.
Mẹ tôi là Nữ quân của tộc Phượng Hoàng Bồng Lai, cha tôi là đệ nhất mỹ nam của tộc.
Còn tôi, đường đường là Vân Thâm – Đế Cơ duy nhất của tộc Phượng Hoàng mà lại là một con gà.
Nhưng mẹ tôi chẳng hề chê bai con gà này, trái lại còn bênh vực tôi đến cùng.
Trong tiệc mừng trăm ngày, mẹ vừa ôm tôi vừa ép các Thượng Tiên, Thượng Thần phải khen tôi đáng yêu.
Gặp Long Vương, mẹ hỏi: “Dễ thương không?”
Long Vương liếc qua tôi – đen trùi trũi, lông thì lưa thưa vài cọng, cố cứng họng nói: “Dễ thương.”
Mẹ tôi cười tít mắt: “Thật không?”
Long Vương nghẹn lời: “Thật.”
Mặt mẹ sa sầm, hừ lạnh một cái rồi bảo: “Vậy cười lên coi, đừng có bày ra cái bộ mặt đờ đẫn mà dọa con ta.”
Long Vương rặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
3
Cha tôi thì mải lo tìm cho tôi một mối hôn ước.
“Yêu con thì phải biết lo xa”, ông nói thế, hẳn ông sợ tôi sẽ ế chồng.
Tôi vừa mới sinh ra mà cha đã sợ tôi không gả đi được.
Ông chọn đông chọn tây, cuối cùng nhắm trúng một “nạn nhân” là tiểu công tử Thiên Hạo đến từ tộc Kỳ Lân.
Nghe đâu Kỳ Lân Đế Quân từng si mê mẹ tôi nhưng bị cha tôi chặn mất, từ đó chẳng bao giờ bước chân về Bồng Lai nữa.
Nhờ vậy cha tôi mới có cơ hội: “Thiên Hạo, muội muội lớn lên sẽ gả cho con, con chịu không?”
“Nhưng muội ấy hình như không đẹp cho lắm…”
Dám chê con gái ông không đẹp à?
Cha tôi cố nén lửa giận, vẫn cố gắng tươi cười dỗ ngọt: “Con thấy ta có đẹp không? Thấy Nữ quân có đẹp không?”
“Dạ đẹp.”
“Vậy thì đúng rồi, muội muội là do chúng ta sinh ra nên lớn lên chắc chắn sẽ là một tuyệt thế mỹ nhân.”
Khi ấy Thiên Hạo còn chưa tới trăm tuổi, còn ngây thơ chưa biết đời đã bị cha tôi – một lão cáo già lừa gạt.
Chỉ chốc lát, hắn liền đồng ý đính ước với tôi.
Sau này Kỳ Lân Đế Quân phát hiện ra mọi chuyện liền chạy tới Bồng Lai chửi đổng: “Huyền Thanh, tên gian xảo nhà ngươi, năm xưa không chỉ cướp người trong lòng ta, giờ còn gài bẫy con ta, ta với ngươi chưa xong đâu!”
Người trong lòng ấy chính là mẹ tôi.
Tình địch gặp nhau, càng nhìn càng chướng mắt.
Cha tôi chỉ khịt mũi khinh thường: “Đế Cơ duy nhất của tộc Phượng Hoàng chúng ta gả cho nhi tử ngươi cũng dư phúc cho nó rồi.”
Kỳ Lân Đế Quân đang muốn bùng nổ nhưng khi liếc thấy mẹ tôi, lửa giận liền tắt ngấm.
Mẹ tôi ôm tôi khư khư: “Ta biết, mọi người đều xem thường con gái ta vì nguyên hình của nó là gà, nhưng mấy người thì biết gì chứ?”
“Nữ nhi của ta là dạng tiến hóa siêu cấp.”
Ừm…
Mẹ tôi đúng là hiểu về thuyết tiến hóa.
4
Thiên Hạo ít nhiều cũng thừa hưởng cái nết “lụy tình” từ cha.
Nhưng hắn không lụy tôi.
Chúng tôi lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã, vậy mà hắn lại vừa gặp đã yêu cô em họ Vân Phù của tôi.
Vì thế, hắn muốn hủy hôn với tôi.
Vân Phù khác tôi, cô ta là Phượng Hoàng chính tông nhưng ở Bồng Lai lại chẳng “cao giá” bằng tôi – con gà này.
Cho nên cô ta luôn mang lòng ghen ghét chuyên nhằm vào tôi, từ nhỏ tới lớn còn thích cướp đồ của tôi.
Mẹ tôi không ưa tính xấu ấy bèn nhốt cô ta vào chỗ Thượng Thần Lâm Trạch, bắt học hành tử tế.
Thượng Thần Lâm Trạch là một trong những người mạnh nhất Tứ Hải Bát Hoang nên cha mẹ Vân Phù cũng chẳng dám hó hé.
Tròn một nghìn năm sau, Vân Phù mới mượn cớ chúc thọ mẹ tôi để quay về Bồng Lai.
Cô ta vừa về đã gây nên “đại sự.”
Thiên Hạo nắm tay Vân Phù, quỳ xuống trước cha mẹ tôi: “Thiên Hạo đã trao trọn trái tim cho Vân Phù, không còn chỗ cho Vân Thâm nữa.”
“Con muốn hủy hôn với Vân Thâm, mọi hậu quả Thiên Hạo sẽ chịu, chỉ mong Nữ quân tác thành!”
Vân Phù khóc lóc tựa lê hoa đái vũ trông thật đáng thương: “Thiên Hạo ca ca, Vân Phù không đáng để chàng làm thế…”
Thiên Hạo nắm chặt tay cô ta, kiên quyết nói: “Nàng xứng đáng!”
Cha tôi nhìn cặp “tra nam tiện nữ” trước mắt, tức đến méo cả gương mặt đẹp đẽ.
Mẹ tôi thì rất bình thản quay hỏi tôi: “Thâm Thâm, con tính sao?”
Tôi chẳng buồn để tâm, vừa cắn hạt dưa vừa cười: “Con luôn coi Thiên Hạo là bạn, nếu Vân Phù thích thì cứ cho cô ta thôi.”
Thiên Hạo bỗng ngây người.
Mặt Vân Phù tái đi vì giận.
Cô ta không ngờ bản thân đã tốn bao công sức cướp người tù tay tôi, cuối cùng tôi lại chẳng mảy may quan tâm.
5
Mẹ tôi hỏi Thiên Hạo: “Việc con đến hủy hôn, phụ mẫu con đã biết chưa?”
“Họ đang bế quan nên không biết gì ạ.”
Thiên Hạo hơi chột dạ, nhưng thấy nước mắt Vân Phù lại dũng cảm thêm: “Hôn sự của con, con tự quyết.”