Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9ADpYREO9p

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Mẹ tôi cũng chẳng làm khó: “Hôn ước của con và Thâm Thâm, là do lúc trước chúng ta làm trưởng bối mà lại lừa con.”

“Giờ con muốn hủy thì cứ hủy.”

“Từ nay đôi bên đường ai nấy đi, đừng qua lại nữa.”

Thiên Hạo nghe thế thì thoáng buồn, hắn len lén nhìn tôi, lẩm bẩm: “Muội muội cũng dễ thương lắm, chứ đâu phải lừa gạt gì…”

Vân Phù sầm mặt diễn tiếp: “Tất cả là do ta sai, là lỗi của ta.”

“Thiên Hạo ca ca và Vân Thâm tỷ tỷ mới là một đôi trời sinh, chàng hãy quên ta đi…”

Hai người họ nhìn nhau qua hai hàng lệ ướt đẫm.

“Việc này liên quan thể diện của cả tộc Phượng Hoàng và Kỳ Lân,” mẹ tôi đã không còn kiên nhẫn, bèn dứt khoát nói:

“Thôi, tạm thời đừng rêu rao.”

“Đợi Kỳ Lân Đế Quân xuất quan, hai tộc chúng ta sẽ bàn bạc phương án hủy hôn.”

“Như vậy là xong.”

Thiên Hạo cũng chẳng muốn làm rùm beng.

Hắn còn không ngờ việc hủy hôn lại trôi chảy đến thế.

Vậy mà không rõ sai sót ở đâu, chỉ trong một ngày, chuyện “Thiên Hạo – thiếu chủ tộc Kỳ Lân hủy hôn với Đế Cơ Bồng Lai rồi muốn cưới muội muội họ hàng của nàng là Vân Phù” đã lan truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang.

Nên biết rằng, từ khi Ma tộc bị phong ấn, Tứ Hải Bát Hoang đã bình lặng như nước tù qua mấy chục vạn năm, chẳng có chuyện gì mới lạ.

Cho nên chuyện tôi bị hủy hôn đương nhiên là cú “chấn động” cả Tam Giới.

Tiểu tiên nga Phấn Đại ngây thơ lắc lư nói với tôi: “Điện hạ ơi, thật ra cũng không lâu tới mấy chục vạn năm đâu …”

“Mẫu thân của muội bảo, năm ngàn năm trước khi điện hạ được sinh ra cũng tạo thành chuyện xôn xao Tứ Hải Bát Hoang rồi.”

Tôi cười gượng: “Cảm ơn muội, suýt nữa ta cũng quên mất điều đó.”

Đúng là chạm trúng vết sẹo.

Phấn Đại không có ý xấu, chỉ tại cô ấy quá ngốc ngếch.

Mẹ cô ấy là đại nha hoàn thân tín bên cạnh mẹ tôi, cũng chính là người đỡ đẻ cho mẹ tôi hồi đó.

Còn nhớ không?

Chính bà ấy nói: “Nữ quân ơi, tiểu công chúa là một con gà…”

Huyết thống đúng là kỳ diệu.

6

Trong chớp mắt, tôi trở thành tâm điểm bàn tán khắp Tứ Hải Bát Hoang, trở thành trò cười của đám thần tiên “con ông cháu cha.”

Cha mẹ tôi thì giận run người.

Khi chuyện lan tới tộc Kỳ Lân, Kỳ Lân Đế Quân buộc phải xuất quan sớm để treo Thiên Hạo lên đánh một trận, còn nhốt lại không cho hắn gặp Vân Phù.

Nhưng chuyện mấu chốt lúc này là Vân Phù bất ngờ tuyền ra rằng bản thân có thai, đứa bé là cốt nhục của Thiên Hạo.

Cha mẹ cô ta liền chạy tới tộc Kỳ Lân làm loạn mấy bận.

Để lánh phiền, tôi bèn qua chỗ bạn thân Tư Âm ở.

Cô ấy là Đế Cơ tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu, nổi tiếng khắp Tam Giới về nhan sắc lẫn tính khí nóng nảy.

Vừa thấy tôi cô ấy đã quát tháo ầm lên: “Cái đồ gà nhát này, ngươi trốn có thoát đống lời đồn đó không?”

“Đi, để lão nương kéo ngươi đến dẹp sạch bọn chúng cho hả dạ!”

Tôi cười khổ: “Cái danh ‘gà nhát’ nghe chán lắm.”

Cô ấy liếc tôi, cười nhạt: “Vậy ngươi không phải gà chắc?”

“…Ừ, phải.”

“Ngươi không nhát à?”

“…Cũng hơi, nhưng không nhiều lắm.”

“Thế chẳng phải gà nhát còn gì?”

Tư Âm hừ một tiếng rồi nghiến răng ken két: “Dám quyến rũ cả tỷ phu, còn mặt dày ngủ với người ta nữa?”

“Bổn cô nương là hồ ly tinh chính hiệu mà nhìn còn muốn bái nàng ta làm sư phụ.”

“Để cô ta đóng cái vai hồ ly tinh có khi còn hợp hơn làm phượng hoàng!”

Tôi phì cười.

Tư Âm trừng mắt nhìn tôi, lại cảm thấy vẫn thấy chưa xả giận nên tiếp tục chửi gay gắt: “Đã dặn đừng làm ầm ĩ, ấy thế chưa qua một ngày đã lan tin cho khắp thiên hạ biết chuyện.”

“Người ta tát vào mặt ngươi như thế mà ngươi còn cười nổi à?”

Tôi nghẹn họng chẳng biết đáp sao.

Cô ấy lại cười nhạt: “Gà nhát.”

7

Tôi quen Tư Âm cũng là nhờ “phúc” của Vân Phù.

Năm đó, ở Bồng Lai xuất hiện chí bảo trời đất, thu hút vô số thần tiên đến xem.

Tư Âm cũng theo trưởng bối tới góp vui.

Nhưng các trưởng bối mải nghiên cứu bảo vật, bỏ mặc đám hậu bối đứng trơ trọi.

Tôi là Đế Cơ nên đương nhiên phải lo chuyện tiếp đón khách.

Vân Phù lại kêu ốm, trốn cả mấy ngày không ra.

Rồi lại đâu ra tin đồn nói tôi ghen ghét nên chèn ép Vân Phù, nhốt cô ta lại không cho gặp ai.

Chuyện rõ vô lý nhưng vẫn có người tin.

Không ít kẻ lên tiếng bênh vực cho Vân Phù, trong đó Tư Âm là người hung hãn nhất.

Cô ấy tới tìm tôi gây sự, không ngờ lỡ sảy chân rơi vào Bí cảnh Bồng Lai.

Bí cảnh Bồng Lai là nơi khủng khiếp nhất đảo Bồng Lai, tôi sợ cô ấy gặp nạn nên cũng vội chạy theo.

Với tu vi khi ấy, tôi xông vào chẳng khác nào tự tìm chết.

Nhưng thật may, tôi vẫn bình an đi tới sâu trong bí cảnh.

Ở đó, tôi thấy một người đàn ông bị tám mươi mốt sợi xích Huyền Thiết chín tầng xuyên qua cơ thể, máu me be bét.

Mặt mày anh ta tái nhợt, toàn thân đầy máu như sắp tan vỡ thành từng mảnh, nhưng gương mặt còn đẹp hơn cả cha tôi.

Anh hờ hững mở mắt nhìn tôi, rồi bỗng khựng lại: “Cuối cùng nàng cũng tới.”

Tôi sững sờ, nghĩ bụng gặp phải đàn anh đàn chị rồi, phải trốn thôi!

Nhưng không kịp.

Mọi dây xích lập tức đứt hết, chỉ trong chớp mắt anh đã tới gần sát, mặt mày âm u nhìn chằm chằm tôi: “Con gà nhỏ, sao nàng lại chạy thế?”

Gà nhỏ…

Tôi hít sâu một hơi, lại liếc đống xích gãy kia, ngơ ngác hỏi: “Mấy sợi xích Huyền Thiết chín tầng đó không khóa nổi huynh à?”

Anh nhìn theo ánh mắt tôi, rồi nói với giọng đầy tự đắc: “Tứ Hải Bát Hoang này không có thứ gì giam được ta, trừ phi ta tự nguyện.”

Hóa ra anh tự nguyện chịu trói.

Tôi lặng thinh, sau hồi lâu mới hỏi: “Ai nhốt huynh ở đây?”

Anh liếc tôi, lười biếng đáp: “Nàng đó.”

Tôi giật mình: “Tôi đâu có bản lĩnh ấy?”

Anh ta bị câu nói chọc cười, đôi mắt đẹp lóe lên vẻ hút hồn: “Con gà nhỏ, nàng thay đổi nhiều thật, ừm… hài hước hơn rồi.”

“Chắc huynh nhận lầm người”, tôi bị nhan sắc đó hớp hồn nên đành cúi đầu không nhìn, “tôi là Vân Thâm, Đế Cơ tộc Phượng Hoàng Bồng Lai.”

Anh ta xoa đầu tôi, vẫn cố chấp gọi: “Con gà nhỏ, tôi là Trọng Hoa.”

8

Nhờ chỉ dẫn của Trọng Hoa, tôi tìm được Tư Âm.

Khi ấy cô ấy chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

Trọng Hoa chẳng biết moi từ đâu ra một thứ quả đỏ au rồi ném cho tôi: “Đút cho nàng ta.”

Tôi quan sát một lúc, không biết lai lịch thế nào nên sợ cho Tư Âm ăn bừa sẽ xảy ra chuyện.

Anh ta nhìn là đoán được ngay, cười lạnh bảo: “Sợ ta hại nàng ta chắc?”

“Nhìn đi, nàng ta cũng sắp chết đến nơi rồi, ta cần gì tốn công?”

Cũng đúng…

Tôi bớt nghi ngờ, bẻ quả ra đút cho Tư Âm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương