Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chẳng lâu sau, vết thương của cô ấy liền lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Tôi ngồi cạnh cứ thắc mắc mãi: “Tư Âm bị thương nặng thế, phụ mẫu ta cũng nói bí cảnh Bồng Lai nguy hiểm tột cùng, sao ta lại không bị sao?”

Trọng Hoa nằm dưới gốc cây, nhắm mắt mơ màng: “Vì nàng là con gà nhỏ.”

Anh ta cứ gọi tôi “con gà nhỏ”, ấy vậy mà tôi chẳng thấy phiền, còn thấy… đáng yêu.

Chắc tôi điên rồi.

Vết thương của Tư Âm mau chóng lành lại, chỉ là chưa tỉnh hẳn.

Tôi dự định đưa cô ấy ra ngoài.

Trước lúc đi, tôi hỏi Trọng Hoa: “Huynh…huynh định ở lại đây à?”

Anh ta lặng nhìn tôi hồi lâu, rồi bỗng cười khẽ: “Con gà nhỏ luyến tiếc ta à?”

Tôi ngượng đến nỗi muốn độn thổ: “Thôi, huynh cứ ở lại đi.”

 Anh ta bật cười vang, sau khi cưới xong mới nghiêm túc giải thích: “Ta từng hứa với một người là không thể rời chỗ này.”

Thì ra vậy…

Ra khỏi bí cảnh, tôi với Tư Âm cùng trải qua sinh tử liền trở thành bạn bè.

Cô ấy kể, hôm đó chính Vân Phù đã xúi cô đến gây sự với tôi, địa điểm cũng do Vân Phù gợi ý.

Từ đó, Tư Âm căm ghét Vân Phù sâu sắc.

Tuổi còn nhỏ đã tâm cơ như vậy, suýt hại chết người khác.

Cha mẹ tôi biết, lập tức đưa Vân Phù qua chỗ Thượng Thần Lâm Trạch nhốt hẳn.

Khi chuyện vỡ lở, Vân Phù còn không phục mà gào khóc: “Rõ ràng ta mới là phượng hoàng, Vân Thâm chỉ là con gà lai, có gì hơn ta chứ?”

Mẹ tôi lạnh lùng đáp: “Dựa vào việc ta là mẫu thân của nó!”

Bàn về tôn quý, trong tộc Phượng Hoàng còn ai hơn Nữ quân?

Vân Phù bị tống cổ đi.

Đêm trước khi rời Bồng Lai, cô ta đến tìm tôi.

“Vân Thâm, tỷ đừng có mà đắc ý.”

“Chẳng qua tỷ chỉ là thai trúng nhà tốt thôi.”

“Cứ đợi đó, ta nhất định cướp hết mọi thứ của tỷ, nam nhân của tỷ, địa vị của tỷ, tất cả mọi thứ!”

Lúc ấy, tôi đã trả lời: “Thứ gì thuộc về tôi thì cô không cướp nổi.”

“Thứ gì không thuộc về tôi, tôi cũng chẳng giữ.”

Mà Thiên Hạo vốn dĩ chưa bao giờ là của tôi.

9

Sinh thần của mẹ tôi sắp đến nên tôi cũng không thể tiếp tục trốn ở Thanh Khâu được nữa.

Vừa về đến nhà, cha mẹ tôi đã rối rít chạy đến tìm tôi, còn mang theo hơn chục bức họa mỹ nam.

Từng người trong số đó đều có lai lịch không hề tầm thường.

Hoặc là hậu duệ Thần Thú thượng cổ, hoặc là xuất thân danh môn vọng tộc.

Cha tôi thề phải tìm cho tôi một đức lang quân mạnh hơn Thiên Hạo gấp vạn lần: “Con xem thử đi, thích ai nào?”

Tranh mỹ nam từ từ trải ra giữa không trung, ai cũng có nét riêng.

Cha mẹ tôi tha thiết dõi mắt chờ đợi, còn tôi thì thở dài: “Phụ thân mẫu thân à, thật ra hai người không cần bảo vệ con đến vậy… Họ cười con là gà rừng cũng chẳng sao, cười con bị hủy hôn không ai cần cũng chẳng sao, con không yếu đuối thế đâu.”

Mẹ tôi buồn lắm, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng: “Nữ nhi của ta sinh ra khác biệt thì có gì sai mà họ lại giày xéo như thế?”

Cha tôi dịu dàng lau nước mắt cho mẹ, khẽ nói với tôi: “Trên đời này, người khác biệt luôn phải sống gian truân hơn, nên phụ mẫu chỉ muốn bảo vệ con thêm một chút.”

“Nhưng Thâm Thâm lớn rồi, hai người cũng nên để con tự đi.”

Mũi tôi cay xè, tự nhủ Diêm Vương rốt cuộc cũng làm được chút việc tốt, ban cho tôi cha mẹ tuyệt vời như thế.

Khi Kỳ Lân Đế Quân đích thân đến xin lỗi, trông ông ấy đầy hổ thẹn.

Mẹ tôi vẫn còn giận, lại ngại tôi đang ở đó nên chỉ có thể gằn giọng: “Được rồi được rồi, đừng làm ra vẻ mặt khổ sở nữa, trời cũng chẳng sập đâu, Kỳ Lân với Phượng Hoàng vẫn còn phải qua lại, đừng làm rạn nứt tình giao hảo hai tộc.”

Hai tộc cuối cùng cũng giảng hòa.

Trong tiệc mừng sinh thần mẹ, Thiên Hạo dẫn theo Vân Phù cùng đến.

Bụng Vân Phù hơi nhô lên, cười mỉm trông rất ngọt ngào hạnh phúc.

Nghe nói hai nhà đã bàn xong ngày cưới.

Tư Âm chỉ liếc nhìn một cái, khinh khỉnh nói: “Vân Phù xưa nay luôn không hài lòng vì địa vị thấp hơn ngươi, giờ ngồi lên vị trí thiếu phu nhân tộc Kỳ Lân chắc nàng ta vui phát điên.”

 “Không sao, ta không quan tâm.” Tôi nhét cho cô ấy một quả nho, “He he, ăn nho đi.”

Cô ấy lườm tôi một cái sắc lẹm, tức giận chẳng khác gì khi cha mẹ trách con kém cỏi: “Đồ gà ngốc.”

Thấy tôi, Thiên Hạo hơi ngượng ngùng: “Thâm Thâm, chúng ta vẫn làm bạn được chứ?”

Tư Âm cười tíu tít trả lời hộ: “Làm bạn thì không, mơ thì được.”

Tôi “phì” một tiếng, bật cười.

10

Thiên Hạo nhìn tôi, ánh mắt có chút luyến tiếc.

Nước mắt Vân Phù chảy ròng ròng, cô ta bỗng ôm chặt chân tôi, quỳ xuống nức nở: “Tỷ tỷ, mọi sai lầm đều là lỗi của Phù Nhi, tỷ có thể đánh muội, mắng muội, xin tỷ đừng giận Thiên Hạo ca ca…”

Cô ta đột nhiên làm thế khiến tôi ngây ra, Tư Âm cũng chưa kịp phản ứng.

Thiên Hạo xót xa nửa ôm nửa đỡ cô ta đứng lên: “Phù Nhi, không phải lỗi của nàng, chúng ta yêu nhau thì có gì sai? Nàng mau đứng dậy đi, đừng tự làm tổn thương bản thân.”

Vân Phù nhất quyết không chịu đứng, nước mắt giàn giụa, còn định dập đầu với tôi.

Thiên Hạo không biết làm sao nên đành quỳ xuống theo cô ta luôn.

Vốn dĩ mấy người chúng tôi đã là tâm điểm bàn tán, lại thêm động tĩnh thế này, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả khách khứa.

Cảnh tượng bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Không biết cha mẹ Vân Phù từ đâu xông ra, ôm cô ta khóc lóc: “Con ơi, nhi nữ bảo bối của ta… đều tại phụ mẫu vô dụng, để con từ nhỏ đến lớn bị một con gà ức hiếp thế này…”

Chư vị thần tiên đứng xem lao xao bàn tán:

“Nghe nói Đế Cơ tộc Phượng Hoàng tính khí kiêu căng từ xưa, quả nhiên không phải tin đồn vô căn cứ.”

“Vân Phù kia đã xin lỗi rồi mà Đế Cơ vẫn hung hăng đến mức bắt một phụ nữ có thai phải quỳ dập đầu…”

“Phụ mẫu đều là phượng hoàng mà sinh ra con gà không thấy kỳ quái sao?”

“Có khi nào kiểu ly miêu tráo thái tử gì đấy, biết đâu thật ra Vân Phù cô nương mới là Đế Cơ?”

Tin đồn xì xào ập đến như sóng suýt nhấn chìm tôi.

Tư Âm tức đến mức thất khiếu bốc hỏa, mắt cũng đỏ lên vì giận: “Các người biết gì mà nói bừa!”

Cha mẹ tôi vội tới quát Vân Phù cùng mọi người: “Đang làm trò gì thế? Đứng dậy hết ngay!”

Vân Phù tựa vào lòng Thiên Hạo, khóc muốn đứt ruột đứt gan: “Tỷ tỷ không tha thứ cho bọn muội thì muội sẽ ở đây quỳ cả đời.”

Câu nói ấy như đặt tôi lên giàn hỏa.

Mắt mẹ tôi chợt lạnh đi.

Tôi tiến lên một bước, chậm rãi hỏi: “Vân Phù, thật ra ta vẫn không hiểu, nỗi hận của ngươi từ đâu mà ra?”

Tiếng bàn tán ồn ào lặng dần, chỉ còn tiếng tôi rành rọt vang lên.

“Lúc đầu trong tộc Phượng Hoàng chỉ có mình ta là trẻ con. Ba trăm năm sau, ngươi ra đời, lông vũ rực rỡ cực kỳ, khác hẳn ta. Ta vui lắm, còn bảo với mẫu thân ta rằng muội muội là đứa trẻ đáng yêu nhất thế gian.”

“Ta thường nhường cho ngươi những thứ tốt nhất của mình, ngươi không những không cảm kích mà cứ nghĩ ta chỉ đang ban ơn.”

“Ngươi nói ta chẳng có gì hơn người, chỉ biết đầu thai tốt, điểm đó ta công nhận.”

“Ta từng nói với ngươi rằng thứ thuộc về ta thì ngươi chẳng thể cướp, thứ không thuộc về ta thì ta cũng không giữ.”

“Ta vốn không có tình ý gì với Thiên Hạo nên chưa từng trách hai người, vậy lấy đâu ra chuyện tha thứ hay không?”

“Giờ thế này, ta nghĩ giữ khoảng cách thì sẽ tốt cho cả hai, không phải giận dỗi, mà là chừng mực.”

“Vân Phù, ngươi không cần ghen tị ta. Ngươi là phượng hoàng, ta là gà, ta sinh ra đã chịu đủ điều tiếng, còn ngươi lại được mọi người thương yêu. Ngươi cứ làm chính ngươi đi, Vân Phù, ngươi vốn đã rất tốt rồi, còn tốt hơn ta nhiều.”

Mắt mẹ tôi đỏ hoe nhìn tôi, nỗi xót xa muốn trào hết ra ngoài.

Sự tủi thân đè nén bấy lâu bộc phát làm mắt tôi cũng đỏ theo.

Mọi người xung quanh có muôn vàn biểu cảm khác nhau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương