Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Phu quân hồ đồ rồi.”

“Vân Tương gì đó thiếp chưa từng nghe qua.”

Ta cất bước đạp qua mảnh sứ rơi vụn dưới chân.

Tô Vân Tương đang dựa nửa người trên tiểu tháp gần cửa sổ, nàng ta chỉ khoác mỗi lớp trung y bằng lụa trắng, mái tóc xõa dài làm khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt đáng thương.

Ta khẽ cười.

“Vị muội muội này trông có hơi quen quen.”

“Hôm qua chẳng phải gặp rồi sao.”

Tô Vân Tương hừ nhẹ.

“Tẩu tử đúng là người hay quên.”

“Ta vốn định đến thăm Khâm ca ca sau bao năm xa cách, cũng muốn xem xem phu nhân huynh ấy là hạng người thế nào.”

“Nào ngờ thủ đoạn của mấy người ở chốn kinh thành vừa đen tối vừa thâm hiểm, vậy mà lại muốn huỷ thanh danh ta…”

Lời nàng ta nghẹn lại vì một tiếng bạt tai đanh gọn.

Tô Vân Tương sững sờ trong chốc lát rồi ôm mặt ré lên.

6

Ta ra tay bất ngờ nên đến khi Tiêu Khâm phản ứng chạy tới, Tô Vân Tương đã bị ta đánh đến mức ngã gục trên tháp.

Một bên má sưng đỏ tấy.

Hắn vội ôm nàng ta vào lòng.

“Thẩm Vãn Tranh!”

Tiêu Khâm giận dữ quát.

“Nàng điên rồi sao?”

Ta cười nhạt.

“Phu quân hỏi ta có dụng tâm gì, vừa hay ta cũng muốn hỏi vị…”

“Tô Vân Tương, Tô cô nương đây.”

Ta nhấc cằm ra lệnh Thanh Vũ lập tức lui ra, chẳng bao lâu nàng đã dẫn theo hai gia đinh áp giải một kẻ bước vào.

Cả người run như cầy sấy, chính là Mã Tam quanh năm đánh gà chọi ngựa ở con phố ngoài cổng Hầu phủ.

Vừa vào gã đã nhào xuống đất.

“Xin phu nhân tha mạng, xin phu nhân tha mạng.”

Thanh Vũ hành lễ, giọng nói rành rọt:

“Hôm nay khắp nơi đều đồn đại rằng ngày hôm qua Vĩnh Nghị Hầu phu nhân bị bắt vào Thanh Long Trại làm mất cả tiết hạnh.”

“Lời đồn đầy rẫy chi tiết thêm bớt, thậm chí kiểu áo lót phu nhân mặc cũng bị họ bịa ra thành đủ dạng.”

“Nô tỳ sai người canh chừng nửa ngày, cuối cùng phát hiện chính tên hèn mọn này đi rêu rao khắp nơi.”

Ta ngoảnh lại ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhìn Tô Vân Tương.

“Xem ra nói đến thủ đoạn ngấm ngầm, vị Tô cô nương tự nhận mình phóng khoáng như đấng anh hào kia cũng chẳng kém ai.”

Đời trước, ban đầu ta chưa nghĩ ra vì cớ gì chuyện Tô Vân Tương giả nam trang bị che giấu kín như bưng, mà lời đồn nhắm vào ta lại lan khắp hang cùng ngõ hẻm.

Sau mới biết, chẳng qua vì nàng ta sớm sắp xếp Mã Tam, để gã loan tin tứ phía.

Mặt Tô Vân Tương phút chốc trắng bệch, hoảng hốt kêu lên:

“Không phải ta!”

Sắc mặt Tiêu Khâm âm trầm, vừa định mở miệng thì bên ngoài có quản sự báo:

“Người của phủ Trưởng Công chúa đến.”

7

Bà vú họ Thôi từ công chúa đi vào với khí thế hiên ngang, theo sau là đám gia nhân cùng hai rương quà, lại thêm bốn tiểu nha hoàn ăn mặc xinh đẹp đứng trước cổng Hầu phủ.

Cửa phủ mở toang, ở bên ngoài là một đám đông vây lại xem náo nhiệt.

Tiêu Khâm gượng cười:

“Không biết Trưởng Công chúa có ý chỉ gì, mời bà vú vào tiền sảnh dùng trà rồi hẵng nói.”

Bà vú Thôi chẳng động đậy chút nào, giọng sang sảng:

“Điện hạ nghe tin hôm qua Vinh Dương Quận chúa nhận nhầm Tô cô nương thành toán cướp Thanh Long Trại rồi đưa đi, suýt gây ra hoạ lớn.”

“Trong lòng điện hạ áy náy vô cùng nên đặc biệt gửi chút lễ mọn, mong Tô cô nương rộng lượng bỏ qua.”

Nét mặt bà ấy chính trực không giận mà uy, lời lẽ rõ ràng từng chữ.

Đám người xúm bên ngoài thì thầm to nhỏ.

Khí thế lớn lao như thế, ai mà chẳng hiểu người bị đưa tới Thanh Long Trại hôm qua là Tô cô nương nhà họ Tô.

Sắc mặt Tô Vân Tương lúc xanh lúc trắng, quà tạ lỗi này chẳng khác nào cục than nóng bỏng tay.

Người của phủ Công chúa đến rầm rộ mà đi cũng rầm rộ.

Tô Vân Tương mím môi, nghiến giọng hỏi:

“Thẩm Vãn Tranh, là ngươi đúng không?”

Ta khẽ cong khoé miệng, cúi đầu mân mê chiếc nhẫn vàng trên tay.

Đời trước, khi chặn đường ta, Tô Vân Tương đã sắp xếp Mã Tam từ trước.

Chờ lúc ta hoảng loạn tháo chạy, Mã Tam sẽ đi loan tin khắp nơi.

Nào ngờ lần này chính nàng ta mới là kẻ bị rơi vào tay cướp.

Hiển nhiên nàng ta không muốn tự rước nhục, nhưng kẻ đưa tin cho Mã Tam đã sớm bị người của ta chặn lại.

Ta chỉ việc toạ sơn quan hổ đấu, để đám rỗi việc ấy làm lời đồn đại ngày càng ầm ĩ.

Đến mức khắp kinh thành đều cho rằng Tiêu Khâm xuất động thiên la địa võng như vậy thể hiện rằng chính thất của hắn đã xảy ra chuyện.

Đến lúc bà vú Thôi xuất hiện, mọi chuyện liền sáng tỏ.

Cú “lật kèo” này càng khiến miệng lưỡi thiên hạ sôi nổi bàn tán.

Đời trước, ta bị mọi người chê cười thế nào thì kiếp này để Tô Vân Tương nếm trải hết.

Từ đầu đến cuối, người đưa nàng ta tới Thanh Long Trại là ám vệ của Vinh Dương Quận chúa.

Còn kẻ phao tin đồn khắp nơi chính là người của nàng ta.

Còn lời dạy bảo nghiêm khắc lại do đích thân Trưởng Công chúa ban xuống.

Dẫu Tiêu Khâm có thương xót tiểu thanh mai đến đâu cũng chẳng cách nào gán tội sang cho ta.

Ta thấy gương mặt Tô Vân Tương thoáng hiện vẻ oán độc, nhưng không lâu sau nàng ta lại làm bộ gió tan mây tạnh, nhoẻn miệng cười rồi khoác tay Tiêu Khâm.

“Khâm ca ca, Trưởng Công chúa ban cho ta nhiều châu báu thế này, đi thôi, ta mời huynh đi uống hoa tửu.”

“Tẩu tử không ngại chứ?”

8

“Hầu gia cùng Tô cô nương tay trong tay dạo chơi suốt một đường, cuối cùng Tô cô nương còn kéo Hầu gia đến tận Liên Xuân Lâu.”

Thanh Vũ khẽ liếc nhìn sắc mặt ta.

“Nghe bảo bọn họ đã kêu mấy vị cô nương trong lầu đến uống rượu chung, náo nhiệt suốt một đêm.”

Liên Xuân Lâu là lầu xanh hạng nhất chốn kinh thành.

Sau khi ta và Tiêu Khâm thành hôn, hắn chưa từng lui tới nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Đời trước khi biết tin này, ta nổi giận đùng đùng chạy đến Liên Xuân Lâu, chỉ thấy trong gian phòng nồng mùi hương ngọt, mấy cô nương vận lụa mỏng đang múa hát uyển chuyển.

Tô Vân Tương thì ngồi co một chân, tay phe phẩy quạt xếp.

Trên đuôi dải buộc tóc màu nguyệt bạch thêu kim tuyến, còn rủ xuống hai miếng ngọc tinh xảo nho nhỏ trông hệt như một thiếu gia hào hoa phú quý.

Một cô nương bưng chén rượu đặt sát bên môi Tiêu Khâm.

Thấy thế, sắc mặt Tô Vân Tương thoáng biến đổi, nàng tathế, sắc mặt Tô Vân Tương thoáng biến đổi, nàng ta cất giọng giễu cợt:

“Kỹ nữ là kỹ nữ, chẳng qua cũng thứ để người ta mua vui”.

“Rượu ngươi rót là thứ dơ bẩn gì mà dám mang đến trước mặt ca ca ta?”

Cô nương ấy sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, vội lùi ra thật xa.

Tiêu Khâm chau mày toan mở miệng nhưng Tô Vân Tương đã cười khanh khách ghé sát lại:

“Ca ca, rượu trong chén huynh dường như mạnh hơn của muội, để tiểu đệ thử xem?”

Nàng ta nghiêng người tới.

Từ góc độ của ta, vừa khéo thấy phần ngực đã quấn băng của nàng ta cọ qua cánh tay Tiêu Khâm.

Trước khi Tiêu Khâm kịp phản ứng, Tô Vân Tương đã cầm tay hắn nhấp một ngụm rượu.

“Ừm, quả là rượu ngon.”

Tô Vân Tương liếm nhẹ đôi môi, thấp thoáng trong đó là đầu lưỡi hồng hồng.

Đời trước, khi thấy cảnh ấy, ta chẳng giữ nổi bình tĩnh mà lao vào làm ầm ĩ một trận, cuối cùng lại mang tiếng ghen tuông không hiểu chuyện.

Kiếp này, ta tất nhiên chẳng dại tự mình rước lấy nhục.

Ta cúi người lấy cỏ khô từ trong sọt ra cho ngựa ăn.

Bạch mã lông sắc tuyết muốt trong chuồng vẫy đuôi sung sướng, chẳng mấy chốc đã ăn hết cả sọt cỏ.

Ta đưa tay vuốt đầu nó.

Người coi ngựa đứng cạnh niềm nở nói:

“Xem ra Lưu Quang rất yêu quý phu nhân, cỏ phu nhân cho ăn cũng ngon miệng hơn bình thường.”

Ta khẽ cười:

“Lưu Quang, cái tên hay thật.”

“Nghe qua liền cảm thấy như một cặp với con Số Tuyết của Hầu gia vậy.”

Người coi ngựa vui vẻ đáp:

“Phu nhân nói đúng lắm, Lưu Quang với Số Tuyết vốn là một đôi.”

“Hầu gia đã tìm mãi mới thấy, rồi còn dặn tiểu nhân dày công thuần dưỡng.”

“Chắc hẳn muốn dành tặng phu nhân làm kinh hỉ đấy ạ.”

Kinh hỉ quả thật là kinh hỉ, Lưu Quang là quà mà Hầu gia định tặng cho người khác chứ chẳng phải cho ta.

Lưu Quang thân mật dụi đầu vào tay ta.

Ta mỉm cười.

Món lễ lớn này ta cũng đang nôn nóng được nhận.

“Phải rồi.”

Ta chợt nhớ ra gì đó mà quay sang dặn dò Thanh Vũ:

“Gần đây Hầu gia không hay về phủ, ngươi nhớ bảo tiểu đồng bên cạnh chàng đừng quên thuốc Kim Dịch Đan.”

“Nếu hết rồi thì ngươi cùng hắn sang tiệm lão Lưu ở đầu ngõ Sa Bì mua thêm.”

Nhiều năm trước, Tiêu Khâm từng bị thương trên chiến trường.

Mỗi khi thu đông se lạnh, hắn chỉ cần trúng gió là lại ho đôi tiếng.

Sau khi thành hôn, ta tìm được phương thuốc Kim Dịch Đan ôn bổ để dưỡng thương cho hắn, nay cũng đã đỡ dần bảy tám phần.

Thanh Vũ khẽ cúi đầu vâng dạ.

 Người coi ngựa tính tình hoạt bát, nghe vậy lại cười nịnh nọt:

“Tình cảm giữa phu nhân và Hầu gia thật là tốt đẹp.”

Ta hơi nhếch môi:

“Đương nhiên rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương