Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

9

Sau đó suốt một tháng, Tiêu Khâm lần lượt dẫn Tô Vân Tương đi xem hội đèn hoa, du thuyền, còn cùng một số con cháu quyền quý tụ tập vui chơi.

Còn ta thì về thăm phủ họ Thẩm.

Thẩm gia vốn là danh môn thanh quý, phụ thân ta lại làm tể tướng đứng đầu giới văn thần, môn sinh đông đúc khắp nơi.

Kiếp trước, bởi Thẩm gia là nhà thông gia với Tiêu gia nên mới bị vạ lây khi Tiêu Khâm thông đồng giặc, hoạ chồng chất họa.

Ruộng đất, gia sản bị tịch biên.

Phụ thân ta thanh liêm cả đời, đến khi chết lại phải mang theo cái danh tiếng ô nhục.

Nghĩ đến đây, tim ta chua xót.

Khi thấy phụ thân đang vẽ tranh trong đình, ta không kìm được ngấn lệ.

Phụ thân nghe tiếng liền ngẩng đầu:

“Tranh Tranh?”

Phụ thân vốn có phong thái thanh nhã, nhưng lần này ông còn chẳng kịp buông ống tay áo, mang cả tay đang cầm bút bước ra đón.

“Sao con lại về đây?”

Ta cùng phụ thân ăn cơm rồi dọn xong mấy quyển sách trong tàng thư các, cuối cùng đánh thêm cờ mấy ván với ông.

Ta dở cờ lại không kiên nhẫn, giữa chừng cứ gian lận mấy lần.

Phụ thân chỉ giả vờ như đang ngái ngủ, cũng chẳng vạch trần ta.

Thấy trời không còn sớm, ta đứng dậy định về Hầu phủ.

Phụ thân tiễn ta ra tận cổng, trước khi ta lên xe bỗng gọi:

“Tranh Tranh.”

Ông nói:

“Nếu con ở Tiêu gia cảm thấy không được vui thì cứ về nhà.”

“Thẩm gia vẫn đủ sức nuôi con.”

Khoé mắt ta bỗng nong nóng.

“Con nào có gì không vui, phụ thân nói gì thế, con đâu phải trẻ con nữa.”

Dưới màn đêm, dáng hình phụ thân ta vẫn thẳng tắp, hai ống tay áo bay phơ phất trong gió đêm.

Ta vội vã bước lên xe, run run rơi lệ.

10

Xe ngựa đi qua Đông Thị, nơi náo nhiệt nhất kinh thành.

Người đi lại nườm nượp, tiếng cười nói rộn rã.

Thanh Vũ khẽ vén một góc rèm.

Trên mặt hồ ven phố có chiếc thuyền hoa chạm trổ lộng lẫy, có ca nữ đang cất giọng trong trẻo:

“Vân lộng hoa nguyệt, túy lộng ảnh,

Điệm chẩm ngọc tí, nhãn ba khinh.

Thiền sai lạc ngọc kính,

Phù dung kiều hàm lộ.

Hà hứa kiến khanh khanh?”

Thơ từ thật diễm lệ.

Tiếng hát dịu dàng như cào nhẹ vào lòng người.

Ta đưa mắt ngắm người ca nữ áo xanh đang đứng trên boong thuyền, khẽ gật đầu khen:

“Hát hay thật.

Thanh Vũ …”

Thanh Vũ hiểu ý, nàng mở túi lấy ít bạc vụn rồi xuống xe ném lên sàn thuyền.

Ca nữ nghiêng đầu liếc mắt một cách duyên dáng, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ càng tăng phần phong tình.

Nàng cúi đầu tỏ ý cảm tạ.

Ta thả rèm xuống.

“Đi thôi.”

Đến khuya, phủ đã đóng cổng.

Ta tháo trâm vòng chuẩn bị nghỉ ngơi lại nghe tiểu đồng ở ngoài gọi.

Chốc sau, Thanh Vũ hớt hải bước vào.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi.”

11

Thì ra Tô Vân Tương kéo Tiêu Khâm lên chiếc thuyền hoa của Liên Xuân Lâu để góp vui, không biết sao lại ẩu đả cùng mấy tay du thủ du thực.

Tiêu Khâm vì bảo vệ Tô Vân Tương mà đánh một trận to trên thuyền, nghe đâu còn đổ máu.

Ta cau mày hỏi:

“Ai bị thương?”

Thanh Vũ khoác thêm áo ngoài cho ta.

“Không phải Hầu gia cũng chẳng phải Tô cô nương.”

“Hầu gia dẫn theo một cô nương về, là người ở Liên Xuân Lâu.”

“Trên người Hầu gia đầy máu, ngoài kia đã ầm ĩ cả lên.”

Khi ta đến viện của Tiêu Khâm thì quản sự đang tiễn mấy vị đại phu ra ngoài.

Tô Vân Tương ngồi ở gian ngoài.

Nàng ta vẫn khoác trên mình bộ y phục nam nhân, giày gấm xanh thêu bươm bướm, áo dài màu nguyệt bạch ống tay rộng, một sợi đai tơ vàng thêu hoa bướm ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.

Nhưng sắc mặt lại tái nhợt, áo quần xộc xệch, hiển nhiên vừa trải qua một phen hoảng hồn.

Thỉnh thoảng, nàng ta lại ngó về phía rèm.

Khi thấy ta, Tô Vân Tương cũng không trừng mắt xấc xược như thường ngày mà cứ mím môi, thần sắc ảm đạm.

Từ bên trong truyền ra tiếng rên khe khẽ, Tiêu Khâm dịu giọng trấn an hồi lâu mới vén rèm bước ra.

Trên y phục hắn dính đầy máu.

Ta ôm ngực lộ vẻ lo lắng:

“Hầu gia, xảy ra chuyện gì thế?”

“Vãn Tranh,” Tiêu Khâm mệt mỏi đáp, “Ta nhớ trong khố phòng còn một củ nhân sâm lâu năm, nàng sai người mang đến đi.”

Ánh mắt ta lướt qua bóng người mờ ảo trong rèm, cũng không hỏi nhiều mà chỉ ngoan ngoãn vâng dạ.

Tiêu Khâm chẳng buồn liếc Tô Vân Tương lấy một cái, quay người định vào trong.

“Khâm ca ca.”

Tô Vân Tương ấm ức gọi khẽ:

“Vừa nãy muội sợ lắm…”

Tiêu Khâm cắt ngang:

“Tô cô nương đã kinh hãi thì xin hãy về phủ trước.”

Tô Vân Tương nghẹn lời:

“Con tiện nhân ấy cố tình dàn cảnh bám lấy huynh, chưa biết chừng còn là người dựng ra màn kịch này…”

“Dàn cảnh mà còn đâm mình một đao ư?”

Tiêu Khâm nhìn Tô Vân Tương với ánh mắt vô cùng thất vọng làm nàng ta đứng ngẩn người ra, lắp bắp không nói nên lời.

Tiêu Khâm giật phăng tấm rèm, rời đi chẳng thèm ngoảnh lại.

Ta khẽ nâng tay vuốt lại lọn tóc mai.

Trái tim của phu quân của ta xem đang bị tổn thương sâu sắc.

12

Cuối cùng, Tô Vân Tương khóc lóc chạy đi.

Tiêu Khâm hiếm hoi không đuổi theo, chỉ ở bên cô nương bị thương trong phòng.

Ta cố ý dặn dò quản sự trong phủ, phàm chuyện ăn uống, dùng thứ gì cho cô nương Y Nguyệt kia cũng phải là đồ tốt nhất.

Hôm đó, Tiêu Khâm tự mình đút thuốc cho Y Nguyệt uống xong mới ra khỏi cửa.

Ta đặc biệt sai nhà bếp nấu một phần canh bổ mang đến viện của hắn thì thấy Y Nguyệt đang một mình ngồi ở hành lang ngắm hoa hải đường trong sân, nàng trông thấy ta nhưng không đứng dậy.

“Chỗ này gió lớn, sao cô nương không vào phòng nghỉ?”

Y Nguyệt cười nhạt:

“Sống như thế cũng không chết nổi, một thân này rẻ mạt như cho.”

“Ta còn sợ gì đâu.”

Ta quan sát nàng.

Trước đây khi gặp gỡ trên thuyền hoa, nàng còn mang phong thái vạn phần quyến rũ, nốt ruồi nơi khoé mắt khiến vẻ đa tình thêm nồng nàn.

Giờ không phấn son lại hơi ngây ngô như trẻ con.

Ta lặng lẽ thở dài:

“Hà tất phải liều mạng như vậy? Nếu mũi đao ấy lệch lên chút nữa, e rằng dù có Hoa Đà tái thế cũng không cứu nổi ngươi.”

“Ta biết phu nhân có lòng.”

Y Nguyệt cụp mắt che giấu tia hận thù.

“Nhưng nếu ta không liều mạng thì chẳng thể lừa được sói.”

“Tiêu Khâm vốn hờ hững, bấy nhiêu năm nay người hắn đặt trong tim chỉ có mỗi Tô Vân Tương.”

“Đến cả phu nhân đây, vị chính thê e rằng hắn cũng có thể tùy tiện vứt bỏ.”

Y Nguyệt thoáng nhìn ta với vẻ phức tạp.

Ta cười nhẹ, không nói.

Ai nói cũng đúng.

Đời trước, kết cục của ta chẳng phải minh chứng cho điều ấy hay sao.

Y Nguyệt hít sâu một hơi:

“Ta chỉ là nữ nhân chốn phong trần mà muốn xen vào giữa bọn họ, nếu ta không thể khiến Tiêu Khâm ghi nhớ thật sâu, rồi dần dần thay thế được Tô Vân Tương thì không có khả năng.”

“Phu nhân không cần bận lòng.”

“Dù là phu nhân chủ động tới tìm ta, cho ta cơ hội báo thù thì mối huyết hận giữa ta và Tô Vân Tương cũng khó đội trời chung, dù có liều cả mạng này thì ta cũng không ngừng tay.”

13

Ngày hôm ấy, Liên Xuân Lâu mượn dịp hội Hoa Triêu bao cả một thuyền hoa.

Tô Vân Tương kéo Tiêu Khâm tới góp vui trên chiếc thuyền hoa đông đúc lộn xộn.

Tô Vân Tương môi đỏ răng trắng, dáng vẻ yểu điệu nên có vài tên lưu manh lõi đời quanh quẩn phố chợ nhìn ra manh mối, lôi kéo Tô Vân Tương uống rượu.

Nàng ta vốn xuất thân là tiểu thư nhà quyền quý sao chịu được sự sỉ nhục ấy, bèn giơ tay vung một cái tát.

Đám lưu manh lập tức cùng nhau xông đến.

Trong lúc hỗn loạn chẳng rõ ai rút dao ra, con dao nhắm thẳng vào Tô Vân Tương mà tiến tới.

Nàng ta hoảng sợ thét chói tai, sau đó theo bản năng vội nấp sau lưng Tiêu Khâm.

Tiêu Khâm bấy giờ còn đang vừa bảo vệ nàng ta vừa giằng co với bọn vô lại, song hai tay khó địch nổi số đông.

Chỉ trong tích tắc làm lộ sơ hở, lưỡi dao thừa cơ vung đến.

Nào ngờ một người nhào ra ôm lấy Tiêu Khâm, chính là Y Nguyệt cô nương ở Liên Xuân Lâu.

Bất cứ nam nhân nào chứng kiến cảnh tượng ấy cũng khó lòng thờ ơ.

Vừa so sánh liền thấy sự tương phản, Tô Vân Tương vẫn luôn mượn cớ huynh muội để gần gũi ám muội, vậy mà đến lúc sinh tử thì nàng ta lại sợ chết mà không màng đến tính mạng Tiêu Khâm, điều đó đương nhiên khiến hắn tổn thương.

Tùy chỉnh
Danh sách chương