Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Từ sau lần bị Tiêu Khâm đuổi đi, tính tình kiêu ngạo của Tô Vân Tương càng bộc phát khiến nàng ta càng sống tuỳ tiện hơn.
Ngày ngày, Tô Vân Tương dạo chơi cùng đám công tử ăn chơi ở kinh thành, bốn năm kẻ phú quý trác táng quanh quẩn bên cạnh.
Lần này nàng ta vốn trở về kinh để thăm thân nhân, nhưng trong nhà chỉ còn một lão tổ mẫu tuổi cao nên chẳng ràng buộc nổi.
Thành thử chuyện về Tô cô nương nhà họ Tô trong kinh cứ đồn thổi rộn ràng.
Hôm ấy, Tiêu Khâm về phủ với vẻ mặt sa sầm, e là đã nghe tin Tô Vân Tương cùng tiểu công tử nhà Thượng thư Lại bộ ra ngoại thành du ngoạn.
Nhân khi đại phu đến thay thuốc cho Y Nguyệt, ta chủ động nêu ý sẽ nạp Y Nguyệt làm thiếp.
“Thiếp đã cho người điều tra.”
“Tuy xuất thân là kỹ nữ, nhưng Y Nguyệt cô nương xưa nay vẫn chỉ là thanh quan.”
“Thiếp biết phu quân không nhắc đến ắt do e ngại đến thiếp, nên thiếp đã thay phu quân chuộc thân cho cô ấy khỏi Liên Xuân Lâu.”
Ta khẽ cười.
“Phu quân chớ trách thiếp tự ý làm chủ.”
Tiêu Khâm đang phiền lòng chuyện của Tô Vân Tương, lại nhớ tới tấm chân tình liều mạng của Y Nguyệt nên liền đồng ý chẳng chút do dự.
Hắn nắm tay ta vô cùng chân thành:
“Vãn Tranh, giờ ta mới hiểu, người thật tâm nghĩ cho mình mới đáng quý.”
“Có thê tử như nàng, phu còn cầu gì hơn.”
Ta mỉm cười nhàn nhạt:
“Thiếp và phu quân đương nhiên là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”
Ta cố ý tổ chức lễ nạp thiếp cho Y Nguyệt long trọng rình rang, thậm chí còn sớm phao tin khắp nơi.
Đêm Y Nguyệt được rước vào phủ, Tô Vân Tương lén trèo tường vào.
Mắt nàng ta đỏ hoe, ương ngạnh nhìn Tiêu Khâm:
“Khâm ca ca, huynh thật sự muốn xa lánh muội ư?”
“Hôm đó tình huống quá bất ngờ, muội chỉ quá sợ hãi.”
“Nếu huynh nghi ngờ tình cảm của muội, bây giờ muội đâm mình một nhát là được chứ gì?”
Dứt lời, nàng ta rút ngay một lưỡi dao nhỏ trong tay áo rồi giơ tay toan đâm vào ngực mình.
Tiêu Khâm kịp thời vung chưởng đánh rơi lưỡi dao.
Nước mắt Tô Vân Tương cuối cùng tuôn ra, giọng nói nghẹn ngào:
“Muội chơi với bọn Tiêu Minh chỉ để chọc tức huynh.”
“Khâm ca ca, huynh đừng giận muội nữa, được không?”
15
Tiêu Khâm tuỳ ý để Tô Vân Tương kéo đi.
Y Nguyệt khoác áo đỏ thắm, xinh đẹp quyến rũ đứng dưới hiên trông bóng hai người dần khuất, nở nụ cười nửa miệng như chế giễu.
“Hầu gia này thật chung tình quá.”
“Ta không thể hiểu nổi, đã trai tài gái sắc như thế sao ngày xưa không trực tiếp thành hôn, lại lôi cô nương Thẩm gia vào làm gì?”
Ta mỉm cười chẳng đáp.
Đương kim thánh thượng trọng văn khinh võ, huống chi tước vị nhà họ Tiêu đến đời Tiêu Khâm cũng đã hưởng đủ vinh sủng.
Bậc đế vương vốn nghi kỵ những kẻ cầm binh, sao ngài có thể cho phép võ tướng thế gia kết một mối hôn nhân lớn.
Đó là nguyên cớ ban đầu tại sao nhà họ Tiêu không cưới hẳn tiểu thanh mai Tô Vân Tương mà sang Thẩm gia dạm hỏi ta.
Bởi Thẩm gia chúng ta thuộc hàng văn thần thanh lưu.
Mãi đến khi tính mạng Tô Vân Tương lâm nguy, tình cảm dồn nén bao năm của họ mới bộc lộ mà không cách nào kiềm nén.
Tiêu Khâm bấy lâu đóng vai trung liệt vì vinh hoa nhà họ Tiêu, hẳn là hắn cũng có oán trách trong lòng.
Tiêu Khâm và Tô Vân Tương lại làm lành, còn về Y Nguyệt, dường như Tô Vân Tương còn chán ghét nàng hơn cả ta.
Y Nguyệt so với tưởng tượng của ta càng làm việc chu toàn hơn.
Tô Vân Tương thích ăn mặc xốc nổi, giả trang nam nhi, thì Y Nguyệt lại cực kỳ khép nép ôn nhu.
Tô Vân Tương hay cố tình mập mờ trêu ghẹo, Y Nguyệt lại ân cần chiều chuộng, để lộ ánh mắt ái mộ với Tiêu Khâm không chút giấu giếm.
Dù Tiêu Khâm vẫn nặng lòng với Tô Vân Tương nhưng cũng chẳng thể buông rơi vòng tay ôn nhu của Y Nguyệt.
Mỗi ngày hắn luẩn quẩn giữa hai người nên cũng chẳng còn tâm trí để ý đến ta – vị chính thê được cưới gả đàng hoàng này.
Ta tự thấy được rảnh rang thoải mái.
Sắp đến sinh thần của Tô Vân Tương, Tiêu Khâm sai người dắt Lưu Quang ra khỏi chuồng.
Ta đứng xa xa nhìn, khẽ thở dài:
“Nuôi lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đem cho người khác.”
“Thôi vậy.”
16
Tháng Chín, Trưởng Công chúa mở tiệc mùa thu.
Tô Vân Tương khoác kỵ trang đỏ rực như một đoá phù tang chói mắt, nàng ta cưỡi con Lưu Quang trắng toát phóng ào ào vào bãi săn.
Quý nữ kinh thành vốn chú trọng phong thái nghiêm trang nên trông Tô Vân Tương lại càng khác biệt nổi bật, lập tức thu hút bao ánh nhìn.
Vinh Dương Quận chúa cầm quạt che mặt, khẽ bảo ta:
“Mẫu thân ta không hề đưa thiệp mời đến phủ họ Tô.”
“Hẳn do Hầu gia nhà nàng ta dẫn tới nữa rồi.”
Chúng ta đang nói chuyện thì thấy quanh Tô Vân Tương đã tụ họp mấy vị công tử thế gia, trong đó có cả vị hôn phu của Quận chúa – nhị công tử họ Tống, Tống Trạch.
Vinh Dương nhìn một lúc rồi vung quạt lên bàn, kéo ta đi tới trước mặt Tô Vân Tương:
“Ta nói chứ không biết vị công tử nhà ai oai phong vậy, hoá ra là Tô cô nương.”
“Có lẽ Tô cô nương ngày ngày chen chân giữa đám nam nhân nên giờ tướng mạo khí khái cũng thêm phần xuất chúng đấy nhỉ.”
Vinh Dương vốn xinh đẹp diễm lệ, trang phục châu ngọc trên người đều thượng hạng.
Nàng đứng trước mặt Tô Vân Tương khiến ánh mắt của những kẻ vây quanh liền đổ dồn lên người nàng.
So sánh ra, rõ ràng Tô Vân Tương đang ở thế hạ phong.
Bình thường Tô Vân Tương vẫn quen được người xung quanh vây quanh tâng bốc, chuyện trước kia bị Trưởng Công chúa răn dạy cũng do Vinh Dương khơi mào nên đáy mắt nàng ta thoáng loé vẻ căm ghét.
Nhưng ngoài mặt, Tô Vân Tương vẫn tỏ ra bình thản:
“Từ nhỏ ta đã không giống mấy quý nữ kinh thành kiều diễm, chẳng ưa lụa là vàng bạc.”
“Quận chúa xuất thân tôn quý nên tất nhiên chẳng thể biết được, một cây trâm cài đầu của người cũng đủ cung cấp áo đông cho biết bao binh sĩ, đủ để họ có một bữa no.”
Mấy công tử đứng cạnh liền gật gù tán thành.
Kể cả Tống Trạch cũng liếc nhìn Vinh Dương với vẻ khác lạ.
“Nếu không có những vị tướng quân nhà họ Tô vất vả giữ yên cương thổ thì sao có ngày Quận chúa hưởng vinh hoa?”
“Phải đó, chỉ vì xuất thân cao sang mà ỷ quyền thế chế giễu kẻ khác thì đâu có gì hay ho.”
Khoé môi Tô Vân Tương nhếch nhẹ, tiếp lời:
“Nếu Quận chúa muốn mượn cớ chê cười ta, quả là không cần.”
“Đối với ta mà nói, nhân phẩm ta không vì không mặc y phục lộng lẫy hay đeo trang sức quý giá mà sứt mẻ.”
Ta lặng lẽ thở dài.
Tô Vân Tương bẻ lái khéo léo, Vinh Dương đâu đấu lại nàng ta.
Những kẻ hiếu kỳ quanh đó cũng chầm chậm vây đến, sắc mặt ai nấy đều muốn xem trò hay.
“Ngươi!”
Quả nhiên, Vinh Dương bị chọc giận.
Thêm việc mọi người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt trào phúng lẫn khinh miệt khiến Quận chúa tức thì giơ tay định tát Tô Vân Tương.
Ta mau chóng kéo Vinh Dương lại, mỉm cười nói:
“Tô cô nương nói lời nghĩa hiệp lớn lao thật.”
“Nếu chẳng phải dạo trước mọi bữa ăn uống của Tô cô nương đều do phu quân ta chi trả, chắc ta cũng thật lòng tin cô nương không màng hưởng lạc.”
Ta đưa tay so so như liệt kê từng món:
“Bộ y phục trên người Tô cô nương là loại Vân Quang Cẩm triều đình ban thưởng, ngoài chợ không bán, nhưng phu quân ta được ban thưởng nên cũng không nhắc làm gì.”
“Nhưng nhìn kỹ hoa văn thêu ẩn hiện, xem chừng là tay nghề của Hiệu thêu Hoa Ký, cả kinh thành độc nhất.”
“Một bộ cũng ngót nghét cả ngàn vàng.”
“Món ấy so với trâm vàng của Quận chúa còn đắt đỏ hơn nhiều.”
Gương mặt Tô Vân Tương lúc đỏ lúc trắng, nàng ta nhất thời cứng họng.
Ta cười nhẹ:
“Chắc bởi dùng tiền người khác nên Tô cô nương không nắm rõ giá trị thôi.”
17
Vinh Dương bừng tỉnh, nàng lạnh lùng liếc mắt về phía Tống Trạch.
“Chả trách Tô cô nương lúc nào cũng mở miệng bảo không thích qua lại cùng các quý nữ kinh thành.”
“E rằng ở kinh thành này chẳng ai chịu làm kẻ hảo tâm bao cấp chi tiền cho Tô cô nương dùng.”
Vinh Dương cố tình nói tiếp:
“Kỳ lạ thật, nghe nói tổ nghiệp nhà họ Tô vẫn ở trong kinh, cớ sao hằng ngày Tô cô nương đi tiêu pha lại lấy từ bạc của phủ Vĩnh Nghị Hầu.”
“Người không biết còn tưởng Tô cô nương là ái thiếp của Vĩnh Nghị Hầu đấy.”
Quanh đó đều là những quý nữ được dạy dỗ cẩn thận, ai nấy cũng biết thủ đoạn của Tô Vân Tương ra sao.
Nghe vậy họ bèn khẽ che miệng cười.
Tam tiểu thư nhà Thị lang Binh bộ lên tiếng phụ hoạ:
“Quận chúa không biết đấy thôi, con ngựa Tô cô nương cưỡi là Ngọc Long Câu mà Vĩnh Nghị Hầu đã mất công tìm về đấy.”
“Theo ta, nếu tướng sĩ biên cương ai cũng có ngựa tốt thế này thì chắc rằng kỵ binh triều ta sẽ dũng mãnh thêm vài phần.”
Tô Vân Tương căm hờn trừng mắt nhìn nàng ta.
“Vân Tương, chẳng phải muội nói muốn đua ngựa sao.”
“Đứng đây làm gì?”
Đúng lúc ấy, Tiêu Khâm thúc ngựa đến.
Hắn vốn anh tuấn lại sớm ra chiến trường, lưng thẳng vai rộng, thoạt nhìn đã khác hẳn đám công tử phong lưu.
Mọi người tự động dạt sang hai bên.
Tô Vân Tương liếc ta và Vinh Dương, nở nụ cười rạng rỡ rồi phóng mình lên lưng ngựa.
“Khâm ca ca, đợi muội với.”
Lưu Quang lao như tên bắn, chẳng mấy chốc đuổi kịp Số Tuyết phía trước.