Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai con ngựa song song phi nước đại, chủ nhân trên lưng ngựa nhìn nhau cười trông thật xứng đôi.
Vinh Dương tức giậm chân, đưa tay chọc trán ta:
“Ngươi ấy, thật vô dụng quá!”
“Nhìn cặp cẩu nam nữ kia kìa, chúng có nể mặt ngươi đâu.”
“Cứ thế này, chẳng mấy mà ngôi Hầu phu nhân của ngươi cũng bị chiếm mất!”
Nàng vừa dứt lời, bỗng đằng xa sinh biến.
Không hiểu vì sao Lưu Quang đột nhiên nổi chứng tung vó chạy điên cuồng về góc tây bắc khu rừng.
Chỗ ấy không thuộc phần săn bắn được vây kín, nghe đồn có dã thú thường xuyên xuất hiện.
Ngay lập tức, Tiêu Khâm đuổi theo không chút do dự.
Đội thị vệ trong trường săn nhốn nháo tập hợp để cứu viện.
Giữa lúc hỗn loạn, ta tháo túi hương đeo bên hông và ném cho Thanh Vũ.
“Thứ này mùi nặng, xông đầu đau nhức, ngươi đi vứt đi.”
18
Khi cứu được Tiêu Khâm cùng Tô Vân Tương về, cả hai đều bị thương.
Tô Vân Tương bị hất xuống ngựa, má dập vào cành cây chìa ngang, vết trầy từ khoé mắt kéo dài đến tận khoé môi.
Còn Tiêu Khâm vì cứu nàng ta mà cánh tay phải va vào tảng đá, xương nứt vụn.
Đại phu lắc đầu nói dù ngày sau vết thương có lành nhưng xương không liền hẳn thì e cánh tay phải khó lòng cầm thương.
Kẻ ngay bản thân không bảo vệ được trên chiến trường sao gánh nổi trọng trách chủ tướng.
Ám vệ Hắc Vũ cũng chẳng đời nào nguyện trung thành với kẻ đã phế.
Sắc mặt Tiêu Khâm tối đen tựa tro tàn.
Bao công sức nhà họ Tiêu níu giữ trọn vinh quang đến tay hắn có lẽ đã đứt đoạn hết.
Liên tiếp mấy ngày sau, thậm chí có người còn dâng tấu sớ vào cung mời ngự y đến phủ xem thương thế, song chẳng ai chữa nổi.
Còn gương mặt Tô Vân Tương thì huỷ hoại.
Nào công tử nhà quyền quý nào chịu rước một nữ nhân vốn mang tiếng xấu, diện mạo lại tàn phá làm chính thất.
Nửa tháng sau, tin từ biên ải nhà họ Tô truyền đến.
Tô Vân Tương được một cỗ kiệu nhỏ đưa thẳng đến phủ Vĩnh Nghị Hầu.
Trong thư viết, nếu Tiêu Khâm nể tình xưa thì xin cho nàng ta một danh phận quý thiếp.
Tiêu Khâm tất nhiên hoan hỉ, nhất là chuyện hôm săn bắn, tra mãi vẫn không rõ vì sao Lưu Quang bỗng phát cuồng.
Hắn canh cánh nỗi ân hận với Tô Vân Tương, tự cho là sơ sẩy trong việc huấn luyện ngựa nên càng thêm xót thương nàng ta.
Không ai nghĩ được rằng ta đã sớm bỏ “thốc kê tán” vào cỏ cho ngựa ăn bấy lâu.
Loại phương thuốc bí truyền này có công hiệu trợ hứng, giảm liều cho súc vật sẽ thúc chúng ăn khoẻ, dồi dào sinh lực.
Lưu Quang ăn suốt hơn một tháng “thốc kê tán”, dược tính dần tích tụ trong người.
Hôm ấy chỉ cần một ít hương liệu mê tình trong túi thơm của ta thì nó liền chịu không nổi mà bộc phát cuồng bạo.
Ngựa của Tiêu Khâm vốn ghép đôi với Lưu Quang nên nó càng kích động, gào vó chạy điên loạn.
Ta ngắm nhìn gương mình trong gương đồng.
Tất cả mới chỉ là khởi đầu.
Ta đã tốn công bày bố bấy lâu, các ngươi cứ thong thả.
Nợ gì cũng phải trả cho bằng hết.
19
Tuy không cam tâm làm thiếp nhưng Tô Vân Tương cũng chẳng còn lối thoát nào khác.
May thay Tiêu Khâm vẫn một lòng say đắm, cũng chẳng chê vết sẹo trên mặt nàng ta mà ngày ngày quấn quýt ngọt ngào.
Hôm ấy, Thanh Vũ báo tin Tô Vân Tương và Y Nguyệt cãi nhau.
Nguyên do: hai người tình cờ gặp trong hoa viên.
Tô Vân Tương vốn ghét Y Nguyệt, ỷ thân phận quý thiếp cao hơn nên bèn kiếm cớ phạt nàng quỳ.
Y Nguyệt chẳng chịu lép vế, trong lời nói còn ám chỉ mỉa mai Tô Vân Tương là đồ xấu xí.
Khí giận bốc lên, Tô Vân Tương lập tức xông vào ẩu đả.
Y Nguyệt về phòng kêu đau bụng, mời đại phu đến xem thì hoá ra nàng đã có mang.
Thiếp thất có mang trước chính thê trong nhà quyền quý xưa nay chẳng lấy gì làm vẻ vang, nhưng Tiêu Khâm vẫn cực kỳ phấn khởi.
Đây là hài tử đầu tiên của hắn.
Tuy tay phải bị phế mất, nhưng chỉ cần có con thì vinh quang nhà họ Tiêu còn hy vọng.
Hắn càng cảm kích ta hiền thục rộng lượng, kín đáo hứa nếu sinh nam hài thì sẽ đưa về viện của ta để nuôi nấng.
Từ đó mấy ngày liền, Tiêu Khâm chỉ ngủ lại phòng của Y Nguyệt.
Tô Vân Tương bực bội đập phá không biết bao nhiêu bình hoa, chén trà trong gian viện của mình.
20
Cứ thế một dạo, Y Nguyệt yên tâm dưỡng thai, Tô Vân Tương cũng yên phận hơn.
Cho đến khi trong phủ phát chẩn đổi sang y phục mùa đông, nàng ta bỗng xuất hiện tại chính đường sau bao ngày vắng mặt, vận một chiếc áo ngắn màu mật hợp phối váy lụa xanh hành, dáng vẻ yểu điệu bước vào.
Từ lúc bị thương ở mặt, nàng ta vẫn lấy khăn lụa che sẹo, nay lại chẳng thèm che đậy gì.
Mà vết sẹo dữ tợn trước kia gần như biến mất chẳng thấy.
Tô Vân Tương trước nay chỉ mặc nam trang, giờ cố tình điểm trang khiến Tiêu Khâm đang ngồi yên cũng phải bật dậy.
“Vân Tương, sao mặt muội lại khỏi thế này?”
Tô Vân Tương liền nhào vào lòng hắn như yến sà vào tổ.
“Khâm ca ca, đừng bỏ rơi muội.”
“Muội chỉ còn mình huynh thôi.”
Nàng vòng tay qua vai Tiêu Khâm, kín đáo ngoảnh đầu nở nụ cười với ta.
Chẳng mấy chốc đông qua xuân tới, Tô Vân Tương dần có dấu hiệu quái lạ.
Giọng nàng ta trở nên khàn đục, lông trên người dày hơn, cổ họng nhô lên.
Ngày trước khi giả nam trang, vẫn thấy nàng môi hồng răng trắng như một thiếu niên tuấn tú.
Nay mặc nam trang lại thực sự khó phân biệt nam nữ.
Thời gian trôi qua, nàng ta càng giống hệt một nam nhân.
Tô Vân Tương tìm đủ danh y khắp nơi nhưng chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều khó nói hơn là nàng ta chẳng còn sức lực trong phòng the, không đủ để chiều theo nhu cầu của Tiêu Khâm.
Ban đầu hắn còn dịu giọng vỗ về, về sau cũng dần lảng tránh.
Tô Vân Tương không cam lòng, bèn dùng chút thủ đoạn khơi lửa, ai ngờ vô tình để nha hoàn Bích Vân hầu hạ bên mình thừa cơ leo lên giường.
Tô Vân Tương nổi cơn thịnh nộ rút roi toan đánh nhưng bị Tiêu Khâm cản lại.
Hai người giằng co, Tô Vân Tương chộp lấy thanh kiếm treo trên tường.
21
Phần hạ thể của Tiêu Khâm bê bết máu, kiếp này hắn không thể có con nối dõi.
Tình cảm hắn dành cho Tô Vân Tương vì thế triệt để tan biến.
Khi tỉnh lại, hắn gào to sai người tìm giết “con tiện nhân” ấy.
Đời trước vì Tô Vân Tương, hắn còn chẳng tiếc thông đồng giặc phản quốc.
Nay nhìn bọn họ đi đến nước này, ta chậm rãi an ủi:
“Phu quân cứ yên tâm.”
Chẳng cần hắn dặn, ta đã sớm tiễn Tô Vân Tương đi vào cõi âm.
Vừa lúc ấy, Y Nguyệt chạy đến hoảng loạn rồi lâm bồn non, hạ sinh một bé trai, kế đó cũng từ giã cõi đời.
Ta bế đứa nhỏ vào cho Tiêu Khâm xem.
“Phu quân nhìn xem, hài tử này có giống phu quân chăng?”
Hắn ráng sức cựa mình liếc qua.
“Rất giống.”
“Vãn Tranh, nàng chăm sóc nó cẩn thận.”
“Sau này nó sẽ là đích tử của nàng.”
Ta khẽ hôn lên trán hắn.
“Tất nhiên rồi, vì dẫu sao đứa trẻ này mang huyết mạch Thẩm gia chúng ta.”
Gương mặt Tiêu Khâm bỗng tái ngắt.
“Nàng nói gì?”
“Ta nói, hài tử này không phải con của Tiêu Khâm ngươi mà là con riêng họ hàng bên Thẩm gia ta. Có điều, sau này nó chính là thế tử của Vĩnh Nghị Hầu.”
“Ý nàng là sao?”
Tiêu Khâm lộ vẻ hoảng hốt.
“Tiện nhân Y Nguyệt kia, chẳng lẽ…”
“Đây dĩ nhiên không phải đứa con của nàng ta. Hài tử thật kia căn bản không thể sống. Phu quân ngốc nghếch, người thử nhìn xem, một bé sơ sinh sao lớn thế này được?”
Ta mỉm cười.
“Tiêu Khâm, ta hận không thể uống máu ăn thịt ngươi, sao còn muốn nuôi con cho ngươi.”
“Dù ả Tô Vân Tương không phế đi giống nòi của ngươi thì ngươi cũng không đời nào có con.”
“Bởi vì Kim Dịch Đan đó, chẳng phải phu quân ngày nào cũng uống đó ư.”
“Cứ yên tâm, vinh quang nhà họ Tiêu các ngươi dày công gìn giữ không bị bỏ quên đâu, ta sẽ để con cháu Thẩm gia ta duy trì.”
Ta kéo chăn đắp lại cho hắn.
“Được rồi, phu quân.”
“Đã đến lúc chàng nên lên đường rồi.”
22
Vĩnh Nghị Hầu Tiêu Khâm mất khi còn trẻ.
Ta thân là thê tử đã khóc ngất mấy phen trong tang lễ.
Sau khi an táng Tiêu Khâm, ta đến ngoại thành tiễn biệt Y Nguyệt.
Nàng mặc áo vải thô, tóc búi gọn bằng một miếng vải vuông, chẳng còn vẻ phong tình của một ca nữ ngày trước.
“Hôm ấy ả bị lũ chó hoang xé xác đến chết.”
“Tô cô nương ngày ngày giả trang nam nhi, cuối cùng thật sự thành ra nửa nam nửa nữ.”
“Há chẳng phải xứng với câu cầu được ước thấy?”
Y Nguyệt nói rồi gượng cười, ánh mắt thấp thoáng nghi ngại.
“Chẳng biết bằng cách nào…”
Ta mỉm cười.
Mặt của Tô Vân Tương bị huỷ, lại bị lời lẽ của Y Nguyệt kích động nên dĩ nhiên tìm trăm phương ngàn kế để xoá sẹo.
Nha hoàn Bích Vân bên cạnh nàng ta vốn ôm dã tâm lớn, lại thường hay bị nàng ta đánh mắng vì dung mạo xấu xí nên ta bèn đưa phương thuốc bí mật hoá ứ tiêu sẹo qua tay Bích Vân, để nó đến tay Tô Vân Tương.
Quả thật bài thuốc của Lưu đại phu dùng để tiêu sẹo rất tốt.
Chỉ là trong dược liệu lại pha thêm dâm dương hoắc và hùng tàm nga, hai vị thuốc này vốn bổ dương sinh tinh, dùng cho nam nhân.
Y Nguyệt nhìn ta.
“Trước kia ta tưởng phu nhân không tranh không đoạt.”
“Hoá ra là do mắt ta kém.”
“Thật không hổ danh con gái của Thẩm Thừa tướng, mưu sâu kế kín, từng bước vững vàng.”
Ta đáp:
“Cũng nhờ có cô nương tương trợ.”
Nàng nở nụ cười rực rỡ:
“Ta từng bảo rằng lí do khiến ta sẵn lòng nhập cuộc là báo thù, phu nhân đừng bận tâm.”
Vì người phụ thân già yếu đang bị bệnh nặng, Y Nguyệt đành bán mình vào Liên Xuân Lâu.
May mắn nàng có giọng hát hay, mụ tú bà cũng tốt tính nên cho nàng bán nghệ chứ không bán thân.
Cho đến hôm ấy, Tô Vân Tương và Tiêu Khâm đến Liên Xuân Lâu.
Tô Vân Tương làm bộ thiếu gia phú quý, kêu hết cô nương trong lầu đến phòng họ uống rượu.
Nàng lẽ ra chỉ vâng lời tú bà rót ly rượu mời khách, chẳng ngờ bị Tô Vân Tương ghi hận, cho người đánh đập rồi cướp nốt mấy đồng bạc cuối cùng.
Sự việc ấy khiến phụ thân ốm nặng của nàng không kịp có thuốc trị.
Ta đem ngân phiếu và giấy thông hành chuẩn bị sẵn trao cho Y Nguyệt.
Nàng cũng không khách sáo mà vươn tay nhận lấy.
Khi bước lên xe, nàng ngoái đầu nhìn lại:
“Thẩm tiểu thư, chúng ta từ nay xin vĩnh biệt.”
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh giữa bầu trời xanh thẳm không một gợn mây.
23
Trưởng Công chúa thay ta cầu Hoàng thượng ban đặc ân cho hài tử kế thừa tước vị.
Ta còn trẻ nhưng đã thành Lão phu nhân của Hầu phủ.
Cuộc đời vinh hoa của ta bây giờ mới bắt đầu.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!