Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ là dường như, mỗi lúc trẫm giả làm Lộ Minh thì ngươi mới không sợ trẫm.”
Trước mắt bị che khuất, nên thính giác và xúc giác càng thêm mẫn cảm.
Ta ra sức phớt lờ cảm giác lạ lẫm khi đầu ngón tay ngài lướt qua đầu lưỡi mình, trong đầu chỉ còn vang lên một câu.
Ngài không muốn giết ta.
Giọng ngài chợt khựng lại, rồi rút ngón tay ra, vuốt ve cổ ta, dần siết chặt.
“Giờ ngươi đã biết hết mọi chuyện, muốn rời khỏi trẫm, khiến đầu trẫm lại đau. Phải làm thế nào bây giờ?”
14
Làm thế nào ư.
Trong khoảnh khắc ấy, khao khát sống của ta trỗi dậy mạnh mẽ.
Ta không biết lấy sức ở đâu, chồm dậy đẩy mạnh ngài ngã xuống giường.
Chớp mắt, chúng ta đổi vị trí.
Trong lúc cuống cuồng, chiếc mặt nạ trên mặt rơi xuống.
Có vẻ ngài vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt vương nỗi bàng hoàng khó tin.
Ta chớp mắt, vội vã túm lấy vạt áo ngài, mạnh tay giật xuống, lộ ra phần ngực trần.
Ta hét lớn: “Ta nào có sợ ngài!”
Rồi dang hai tay hai chân, “bẹp” một cái đè lên người ngài.
Ngài bị đè đến mức hừ khẽ, im lặng một hồi lâu mới tìm lại giọng nói:
“Ngươi… đang làm gì vậy?”
Ta ủ rũ đáp:
“Hoàng thượng chẳng phải bảo thân thể ta làm ngài thư giãn sao? Vậy tiếp xúc thế này đủ chưa? Không đủ thì ngài cởi thêm nữa đi.”
Ngài dường như bị ta chọc cười: “Tại sao không phải là ngươi cởi?”
Ta cúi xuống cắn vào ngực ngài:
“Bây giờ là ngài không rời được ta, ta mới là lão đại!”
15
“Tiểu chủ, tuyết rơi rồi!”
Tiếng thị nữ reo vui bên tai, ta gấp quyển binh thư trên tay lại.
Từ trong sách rơi ra một tấm thẻ đánh dấu, trên đó viết mấy chữ:
“Lấy lui làm tiến, tìm một con đường khác. Thông qua thao tác ngược lại, để xoay chuyển cục diện bất lợi cho mình.”
Ta đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ đêm mưa gió nọ đã nửa tháng trôi qua.
Chiến sự biên cương căng thẳng, Hoàng thượng chẳng rõ tung tích, triều chính tạm do Nhiếp Chính Vương một mình nắm giữ.
Nghe đồn Nhiếp Chính Vương đang gạt Hoàng thượng sang một bên.
Loạn một chút cũng tốt.
Khóe môi ta bất giác cong lên.
Loạn mới là khởi đầu của tự do.
Trời dần tối, một chú bồ câu đưa thư bay đến bên khung cửa.
Ta cẩn trọng lấy tờ giấy buộc nơi chân nó, trên giấy viết:
“Giờ Hợi ở đường hầm, xe ngựa chờ sẵn.”
Ta hớn hở, vội đốt tờ giấy kia.
Người đưa tin là khuê mật thuở nhỏ của ta, hết sức đáng tin.
Chỉ cần rời khỏi đây, ta sẽ một đường xuôi về phương Nam, dẫu thế nào cũng thoát khỏi chốn này.
Con đường này, ta đã mưu tính bảy năm.
Đến giờ hẹn, ta nín thở men lối nhỏ rời đi.
Vừa ra khỏi đường hầm, trông thấy cỗ xe ngựa bên gốc cây.
Trên xe có một tiểu đồng, cạnh đó đứng một cô nương vẻ mặt nôn nao, lo lắng.
Phiến đá đè nặng trong tim ta rơi xuống tức khắc.
Ta mỉm cười chạy tới, khẽ gọi:
“Mẫn Nương!”
Ngày thường Mẫn Nương luôn hớn hở tươi tắn, vậy mà bây giờ mặt lại tái mét.
Ta còn đang thắc mắc, bỗng rèm xe vén lên, một bàn tay trắng lạnh thò ra.
“Ái phi, mau lên xe.”
16
Ngồi trên xe, Lộ Minh nhàn nhã uống trà, đầu ngón tay gõ thành cốc nhịp nhàng.
Còn ta như ngồi trên bàn chông.
Đang vắt óc suy nghĩ tại sao lại gặp hắn ở đây, hắn đột ngột đưa tay kéo ta vào lòng.
Hắn hất cằm về phía khay trái cây:
“Đút cho ta.”
Ta vội vàng như con chó nhỏ, bốc một quả vải đưa đến miệng hắn.
Hắn lại không ăn, mà liếc nhìn tay nải ta vứt trên nệm, khẽ cười nhạt: “Chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ?”
Tim ta như rơi xuống vực, đầu óc vận hành điên cuồng.
Nói ra ngoài ngắm tuyết liệu hắn tin được không.
Vô thức, ta cầm quả vải định đút cho hắn nhưng lại bỏ vào miệng mình, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa nơi cổ họng.
Hắn chậm rãi buông lời:
“Đừng viện lý do nữa, ta sớm biết ngươi muốn trốn.”
Nước quả vải đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, ta ho sặc sụa.
Hắn tỏ vẻ chán ghét mà vỗ lưng cho ta,
“Ta còn biết chuyện vào cung là ngươi chủ động bảo cha mẹ ngươi làm.”
Ta theo bản năng cãi:
“Đó là vì họ muốn bán ta cho lão góa sắp chết kia, gã ấy đánh chết ba người vợ rồi, chỉ vì sính lễ hậu hĩnh mà cha mẹ muốn đẩy ta qua. Ta bí quá mới đành nghĩ ra kế này.”
Nói xong, ta ủ rũ cúi gằm như cà tím héo.
“Đã sớm biết vậy, vì sao ngươi vẫn để ta sống?”
Hắn cầm tay ta, lại với một quả vải, lần này tự đút vào miệng mình.
Nhân tiện hắn khẽ cắn đầu ngón tay ta, thản nhiên hỏi ngược lại:
“Vì sao ư? Chẳng phải…”
Ta lập tức vểnh tai nghe.
Hắn khẽ mỉm cười:
“Bởi vì ta không thể thiếu ngươi, ngươi mới là lão đại.”
17
“Đi đâu?”
“Biên quan.”
“Vậy Nhiếp Chính Vương chỉ là bức bình phong?”
“Dĩ nhiên, lùi một bước để tiến ba bước, mới là diệu kế.”
Đúng là một con hồ ly già xảo quyệt.
“Ngươi vừa nói gì?”
“Thần thiếp nói, Hoàng thượng quả nhiên anh minh hơn người!”
Hôm ấy, rời khỏi thành, ngài bỏ xe ngựa, kéo ta cùng cưỡi một con ngựa phi thẳng về biên ải.
Trên đường chỉ hai người một ngựa, dầm tuyết mà đi, dẫu ngài che chắn giúp, ta vẫn lạnh run không kìm được.
Ngài cúi đầu nhìn ta, liền cởi tấm áo choàng lớn, choàng bọc ta vào.
Liên tiếp hai ngày chỉ gặm bánh mì khô, mặt mày ta cũng tái đi.
Tiết trời giá buốt, ta uống ngụm nước trong túi da bị lạnh buốt đến run.
Ngài giật lấy túi nước trong tay ta, nhét vào lòng, đứng dậy bỏ lại một câu:
“Phiền toái.”
“Ngươi đợi ở đây.”
Tối hôm ấy, ta được ăn thịt thỏ nướng và uống nước ấm.
Đến ngày thứ 10, rốt cuộc chúng ta cũng tới một trấn nhỏ sát biên giới trước khi trời tối.
Trấn nhỏ vắng tanh, nhà nào cửa nấy đóng kín mít.
Lộ Minh quen đường dẫn ta vào một quán trọ, gõ cửa, tức thì có người mời vào.
Tiểu nhị rất nhanh nhẹn, dâng nước nóng và cơm canh.
Không bao lâu sau, cửa lại vang tiếng gõ, Lộ Minh nghiêng đầu dặn ta:
“Ngươi cứ ăn trước.”
Phòng ngoài ngăn bằng bình phong, ta không trông thấy, chỉ nghe mấy người có vẻ là người đứng đầu cùng Lộ Minh bàn chuyện quân sự.
Trên nóc lợp ngoài kia, cờ quán trọ phần phật trong gió bấc, giọng Lộ Minh lại bình tĩnh kiên định lạ thường.