Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Nhìn vẻ yếu đuối đáng thương của nàng ta, ta dứt khoát cự tuyệt.

“Nếu Lục Vân thật lòng muốn lấy ngươi làm thê thì sao lại để ngươi chẳng màng thể diện mà tự đến tìm ta?”

“Hắn chẳng đề cập chứng tỏ trong lòng hắn không hề muốn.”

Liễu Như Miên khóc lóc bỏ đi, từ đó biến mất hẳn.

Ta cứ ngỡ mọi việc xong xuôi.

Chẳng ngờ Lục Vân đã sớm có kế riêng.

Hắn chắc mẩm ta – một nữ nhi lớn lên ở chốn thôn dã sẽ không được phụ thân coi trọng bằng vị hiền tế tiền đồ xán lạn như hắn.

Nhưng hắn quên mất một điều.

Ta tùy tiện chỉ một người liền chọn trúng phu quân còn lợi hại hơn hắn nhiều.

3

Lục Vân bị ta chặn họng bèn đỏ mặt tía tai: “Lan Từ, nếu nàng chẳng nhận sai thì chuyện này không thể kết thúc.”

“Sao lại không thể? Chẳng phải đã có cách giải quyết sao?”

Bùi Ngọc Hành đứng bên cạnh ta chậm rãi cất tiếng.

Sắc mặt Lục Vân thoáng cứng đờ: “Bùi huynh, chẳng lẽ huynh thật sự muốn rước nàng về? Nàng vừa thô thiển vừa hậu đậu, chẳng có gì thú vị…”

“Trong mắt ta, Hạ tiểu thư gan cường chí vững, thông tuệ linh hoạt, nàng chính là người vợ hoàn hảo.”

“Ngươi…”

Lục Vân tức đến nghẹn lời.

Ta bước tới bảo: “Lục Vân, hôm nay ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Nhưng số bạc mà mẫu thân ta chu cấp cho ngươi theo đuổi đèn sách, ngươi phải trả lại ta không thiếu một đồng.”

“Từ nay đôi ta coi như người xa lạ.”

Nói xong, ta không cho hắn có cơ hội mở miệng mà cùng Bùi Ngọc Hành đi thẳng vào Hạ phủ.

Phụ thân ta đang tức giận đến mức đi vòng quanh đại sảnh, dậm chân bình bịch.

Chính thê của ông, cũng là đích mẫu của ta thì nghiến răng nghiến lợi rủa xả.

Vừa thấy ta, phụ thân liền sải bước tới, ông giơ cao tay giáng một cái tát chát chúa.

Ta nhắm chặt mắt, nhưng cơn đau theo dự liệu chẳng ập đến.

Ta mở mắt ra thì thấy Bùi Ngọc Hành đang đứng chắn trước mặt ta, hứng trọn cái tát ấy.

Phụ thân sững sờ.

Bùi Ngọc Hành “phịch” một tiếng quỳ xuống trước ông.

“Nhạc phụ đại nhân, hôm nay là lỗi của tiểu tế, nếu ngài muốn trách phạt xin cứ trút hết lên đầu tiểu tế, chuyện này chẳng liên quan đến Lan Từ.”

Đích mẫu nghiêm giọng mắng: “Kẻ nào vô phép tắc dám đeo bám Hạ phủ ta!”

Bùi Ngọc Hành ung dung đáp: “Vãn bối là Bùi Ngọc Hành, hiện đang nhậm chức tại Hàn Lâm Viện.”

“Vãn bối đã mến mộ Hạ tiểu thư từ lâu.”

“Hôm nay chúng con cũng đã bái đường.”

“Vãn bối biết việc này có phần đường đột, ngày sau nhất định sẽ bổ sung tam thư lục lễ, chỉ mong Thái phó đại nhân rủ lòng thương cho vãn bối được rước Lan Từ tiểu thư về nhà.”

Ta trông sang Bùi Ngọc Hành, chàng ăn nói rành rọt chẳng hề lúng túng, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn mọi lời thưa gửi.

Đúng là Trạng nguyên có khác.

Ánh mắt phụ thân sáng lên, cúi người đỡ chàng đứng dậy.

“Ngươi là Bùi Ngọc Hành? Chính là tân khoa Trạng nguyên sao?”

“Tiểu tế chính là Bùi Ngọc Hành, may mắn được Hoàng thượng ưu ái.”

Phụ thân lộ vẻ tán thưởng, ta cố kiềm nụ cười đang muốn bật ra, liếc mắt trao đổi với chàng.

Thủ đoạn của chàng quả là cao minh.

Đích mẫu thấy tình hình không ổn bèn xen vào châm dầu: “Trạng nguyên thì sao chứ?”

“Hiện tại Hạ phủ mất hết thể diện vì Hạ Lan Từ.”

“Ta còn hai nhi nữ đang chờ gả, sau này làm sao có ai dám đến bàn hôn sự?”

“Lão gia, nếu ông không trừng phạt nó, người ngoài sẽ bảo Hạ gia chúng ta gia phong bại hoại!”

Dứt lời, bà ta làm ra vẻ lau hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lão gia, con bé khiến người tức giận thế này, nếu không phạt nặng ắt sẽ bị thiên hạ chê cười!”

“Phu nhân cảm thấy nên phạt thế nào?”

Đích mẫu nghiến răng, trừng mắt độc địa nhìn ta: “Chiếu theo gia quy, đánh ba mươi côn rồi đuổi khỏi nhà.”

“Phu nhân đã gả cho ta, vậy hãy để ta chịu phạt thay phu nhân.”

4

Ta vừa định cãi lại đã thấy tổ mẫu chầm chậm bước vào, chống gậy lộc cộc.

“Các ngươi thấy hôm nay chưa đủ ầm ĩ sao?”

“Rõ ràng ngày vui, lại muốn thấy máu đổ mới cam à?”

Phụ thân tiến tới đỡ tổ mẫu an vị.

Người chỉ liếc phụ thân một cái:

“Lan Từ khi về đây đã mười sáu tuổi, ngươi đã dạy dỗ được gì cho nó đâu.”

“Nhi nữ của Thái phó mà gả cho thám hoa có xuất thân hàn môn đã là không cao.”

“Vậy mà Lục Vân ỷ rằng nó không chỗ dựa mà không coi Hạ phủ ra gì, còn ép nó ký giấy nhận thiếp khi chính thê còn chưa bước vào cửa, chắc chắn không phải kẻ quân tử.”

“Các ngươi làm phụ mẫu, chẳng những không đòi công bằng cho nó, giờ còn định đánh đuổi nó.”

“Hạ phủ ta thuộc dòng dõi thư hương bao đời nay, là gia tộc trong sạch, từ khi nào lại hành xử độc ác với cốt nhục ruột thịt như vậy!”

Tổ mẫu thở phì phò, quay sang mắng đích mẫu khiến bà ta không dám hé răng.

Phụ thân cung kính: “Mẫu thân, ý của người là…”

Tổ mẫu nghiêm nghị: “Ta thấy Trạng nguyên này còn đáng tin hơn Lục Vân nhiều.”

“Người đâu, mau sang Lục gia mang hết của hồi môn của Lan Từ về đây.”

“Một đôi đũa cũng không được để lại.”

“Vì hai đứa đã bái đường rồi, Lan Từ, tổ mẫu hỏi con, có phải con tự nguyện không?”

“Cháu gái quả thật là tự nguyện.”

 “Tốt. Trải qua chuyện này, chúng ta cũng chẳng cần mâm cao cỗ đầy. Đợi hôm khác sẽ mời phụ mẫu điệt nữ tế đến chơi để bàn bạc…”

Bùi Ngọc Hành chắp tay thưa: “Bẩm lão phu nhân, song thân vãn bối đã mất.”

Ánh mắt nghiêm nghị của tổ mẫu thoáng xót xa.

“Vậy thì càng đơn giản.”

“Nếu hai con ưng thuận, hôm nay ta sẽ chủ trì gả Lan Từ cho con.”

Bùi Ngọc Hành nghiêm trang dập đầu tạ ơn tổ mẫu, lại dập đầu với phụ thân ta.

“Tạ ơn tổ mẫu, tạ ơn nhạc phụ.”

Chàng đứng lên nắm lấy tay ta, lòng ta đập loạn nhịp.

Ta ngước nhìn tổ mẫu, người phẩy tay: “Lan Từ, cùng tướng công của con trở về đi.”

“Để ta ra tiễn hai đứa.”

Ta dìu tổ mẫu đi ra cửa.

Người ghé sát tai ta khẽ nói: “Tổ mẫu già rồi, chẳng che chở con được bao lâu nữa.”

“Con mà ở lại Hạ phủ, ắt sẽ bị đích mẫu dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại.”

“Ta thấy Bùi lang ăn nói làm việc đâu ra đấy.”

“Sự đã rồi, con hãy chung sống cùng hắn cho tử tế.”

“Cháu gái đã hiểu.”

Thế là ta trở thành thê tử của Bùi Ngọc Hành.

5

Ta vừa bước chân vào Bùi phủ, ngay sau đó tổ mẫu đã phái người mang thêm rất nhiều của hồi môn đến.

Bà vú bảo với ta: “Lão phu nhân căn dặn, nữ nhân có thể không cần phu quân thương xót, nhưng nhất định phải có bạc phòng thân.”

“Đây đều là của riêng lão phu nhân dành cho tiểu thư.”

Mũi ta cay xè: “Nhờ bà vú thay ta cảm tạ tổ mẫu.”

Tám mươi gánh hồi môn chất chật cả sân nhỏ Bùi gia.

Khó nhọc lắm ta mới sắp xếp gọn gàng chúng thì nha hoàn đi theo ta – Xuân Đào tới báo: “Tiểu thư, Bùi tướng công đang đợi người ở trong phòng, bảo muốn nói đôi lời.”

Thật ra ta vốn định cùng chàng làm một đôi phu thế giả, đợi mọi chuyện lắng xuống sẽ tìm đường khác.

Vậy mà Xuân Đào không biết ra sao lại dọn hết đồ của ta vào gian phòng của Bùi Ngọc Hành.

Ta đẩy cửa ra liền thấy chàng đang đứng bên giường, chàng dường như vừa mới tắm gội, đôi mắt phảng phất ý cười nhìn ta.

Tùy chỉnh
Danh sách chương