Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Áo lót còn chưa buộc xong, cả khoảng ngực rắn chắc lộ ra như cố tình mê hoặc ta bằng sắc đẹp nam nhân.
Mặt ta nóng bừng bừng định lui ra, trong đầu thầm than Xuân Đào sao lại báo tin kiểu này.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cánh tay chàng đã nắm chặt lấy cổ tay ta.
“Phu nhân muốn đi đâu?”
Hơi ấm như thiêu đốt len đến tận vành tai ta.
Ta vẫn chưa quen cách xưng hô của chàng, luống cuống đáp: “Ta… Ta sợ quấy rầy chàng nghỉ ngơi.”
Chàng khẽ cười: “Phu nhân đến sao lại gọi là quấy rầy.”
“Nàng cũng bận rộn suốt cả ngày rồi, ta đã bảo Xuân Đào chuẩn bị nước ấm trong gian tắm, nàng đi tắm rồi nghỉ sớm đi.”
Vừa dứt lời, chàng cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay ta.
Cảm giác nhồn nhột như cào vào tim.
Rõ ràng chúng ta chỉ mới gặp mặt lần đầu, vì cớ gì Bùi Ngọc Hành lại nhập vai phu thê nhanh thế?
6
Sau khi tắm xong, ta dè dặt đi vào phòng.
Bùi Ngọc Hành đã nằm xuống từ bao giờ.
Ta rón rén leo lên phía trong giường, đắp chăn rồi khẽ thở ra một hơi.
Chàng nhắm chặt mắt, nét mặt thanh tú an tĩnh tựa bức họa yên bình.
Hô hấp chàng đều đặn mà nhẹ nhàng.
Ta cũng dần dần thả lỏng, nhưng sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có một cánh tay vòng sang.
Đôi mắt đen láy của chàng chăm chú nhìn ta, nụ cười phơn phớt: “Phu nhân, nàng ngủ rồi sao?”
Lửa lại bùng lên trên vành tai của ta.
Ta chẳng dám nhìn thẳng, nhưng mắt lướt xuống lại vướng phải yết hầu gợi cảm, xương quai xanh tinh tế, cổ áo chàng xô lệch để lộ đường cơ bắp.
Ta vô thức cảm thấy mình xấu hổ đến nóng bừng.
Ta nuốt khan và nói: “Không ngủ thì làm gì?”
Chàng xoay người, ngọn nến hắt ánh sáng lên nửa bên má bị phụ thân ta đánh thoáng đỏ ửng.
Trong đáy mắt Bùi Ngọc Hành là hàng ngàn ánh sao lưa thưa vỡ vụn.
Chàng nắm lấy tay ta rồi đặt nhẹ lên má mình.
“Phu nhân, nàng không xót ta sao?”
“Nàng bảo sẽ chịu trách nhiệm cơ mà.”
Ta chưa kịp đáp thì chàng đã cúi xuống, áo choàng trên người bung ra hẳn.
Nơi đáy mắt chàng tựa có vũng mực đặc quánh thăm thẳm vô cùng, mang sức hút khó cưỡng.
Khi lồng ngực nóng rẫy áp xuống, ta rùng mình.
Chàng ghé tai ta, khẽ khàng nói: “Phu nhân, động phòng chứ?”
Ta nghẹn lời, bàn tay áp vào ngực chàng.
“Nếu chàng đã quyết vậy, thì cũng không phải là không thể.”
…
7
Sáng sớm hôm sau, ta thức dậy trong cơn nhức mỏi khắp người.
Xuân Đào báo rằng Bùi Ngọc Hành đã lên triều từ sớm, trước khi đi chàng còn dặn đun nóng bữa sáng:
“Đại nhân nói phu nhân đã vất vả nên nhớ ăn khi còn nóng.”
Mấy ký ức chẳng thể tỏ bày từ đêm qua lập tức xộc vào óc, mặt ta lại đỏ bừng.
Ta ngượng ngùng lẩm bẩm: “Chàng… cũng khá chu đáo.”
Xuân Đào không hiểu ý, ngây thơ nói: “Đại nhân là người tốt.”
“Nhưng phu nhân ơi, bên ngoài đang đồn ầm lên, nói người hư hỏng bất chính, thấy nam nhân nào cũng mê…”
“Phu nhân, dạo này người chớ ra ngoài.”
Ta ưỡn thẳng lưng.
“Sao lại không ra ngoài?”
“Ta cứ đi đấy.”
“Rõ ràng nam nhân sai, cớ gì người chịu dị nghị lại là nữ nhân?”
“Ta muốn xem thử kẻ nào dám đổi trắng thay đen!”
Nghĩ vậy, ta bèn trang điểm tươm tất rồi cùng Xuân Đào ra cổng.
Thanh danh của ta ở kinh thành vốn đĩ đã chẳng tốt đẹp.
Ta lớn lên tại thôn trang, nếu không phải tổ mẫu về quê cúng giỗ, không nỡ để huyết mạch Hạ gia lưu lạc thì e ta chẳng bao giờ đặt chân đến kinh thành này.
Số chữ ta biết không nhiều, cầm kỳ thi họa lại càng dốt nên người ta dị nghị là chuyện thường.
Khi đi đến cuối phố, ta thấy mấy phụ nhân rì rầm to nhỏ, càng nói càng to, lời nói vọng hết vào tai ta.
“Đường đường là Thái phó đương triều, cớ sao dạy ra một nữ nhi như vậy?”
“Thật trơ trẽn, trước bàn thờ tổ tiên mà dám đổi phu quân.”
“Nhưng nàng ta hên thật, tùy tiện chỉ một người đã chọn trúng Trạng nguyên.”
“Trạng nguyên sao lại chịu lấy nàng ta?”
“Biết đâu cô ta có tài cán ngấm ngầm gì.”
Ta nghe xong chỉ lắc đầu.
Ta thì có tài cán gì đâu, người có tài là Bùi Ngọc Hành kìa.
Xuân Đào phẫn nộ siết chặt nắm tay định xông đến tranh cãi với bọn họ.
Ta ngăn nàng lại, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng giằng co.
Chủ quán phấn son đứng đó rơi nước mắt lã chã.
“Làm ơn, ông chủ Thẩm, xin ngài gia hạn cho ta thêm mấy ngày.”
“Phu thân ta bệnh nặng tiêu tốn không ít bạc, đệ đệ ta còn nhỏ chưa phụ giúp được…”
“Ta mặc kệ ngươi lấy cớ gì, đừng có mà lôi thôi.”
“Không nộp nổi tiền thuê thì hôm nay cuốn xéo ngay cho ta!”
Ông ta vung cánh tay hất đỏ quầy phấn son, bột phấn rơi tán loạn trong không khí.
Hương liệu tỏa ra khắp nơi.
Ta nhìn y phục nàng có vẻ giản dị, sắc mặt tái nhợt, hẳn là người có mệnh khổ.
Ta tiến lên lấy túi bạc đưa cho ông chủ Thẩm: “Nàng thiếu ông bao nhiêu, ta trả giùm.”
“Thật không?”
“Thật.”
8
Đám đông hiếu kỳ dần tản đi.
Chủ nương tiệm son phấn quỳ sụp trước mặt ta, nước mắt rưng rưng.
“Nô gia là Niệm Thu, nhận đại ân của tiểu thư, thật chẳng biết lấy gì đền đáp.”
Ta đỡ nàng đứng lên.
“Ngươi có cách để báo đáp đấy.”
“Ta có cửa tiệm, mà son phấn cô làm cũng rất khéo.”
“Hay là chúng ta cùng nhau hợp tác buôn bán, thế nào?”
Hôm nay ta ra ngoài vốn là định xem qua cửa tiệm mà tổ mẫu ban cho, muốn thử làm chút sinh ý.
Dẫu sao ta với Bùi Ngọc Hành cũng chưa phải phu thê chính danh bền chặt.
Ta không thể mãi sống dựa hơi người khác.
Ánh mắt Niệm Thu long lanh.
“Được, tiểu thư bảo nô gia làm gì thì nô gia sẽ làm nấy.”
Chỉ mất bảy ngày, chúng ta đã chuẩn bị xong hiệu son phấn, cũng chọn xong ngày giờ tốt để khai trương.
Nhưng việc buôn bán khá ế ẩm.
Vị khách duy nhất ghé qua lại là quản sự từ Hạ phủ.
Gã đến để truyền lời của phụ thân ta.
“Đại nhân khuyên tiểu thư sớm đóng cửa tiệm, thân là nữ nhi không nên phô diện ngoài phố.”
“Nếu tiểu thư vẫn không nghe thì đừng trách đại nhân từ bỏ nhi nữ này.”
Ta mân mê chiếc hộp gấm trong tay, hờ hững nói:
“Từ trước đến nay, ông ta cũng chẳng coi ta là nhi nữ.”
Mặt quản sự lúc xanh lúc trắng.
Đang lúc căng thẳng thì Bùi Ngọc Hành đến đón ta về phủ, chàng ôn tồn như ngọc, nhẹ nhàng lên tiếng giảng hòa:
“Làm phiền quản sự nhắn lại với nhạc phụ rằng công vụ của ta bận rộn, không thể luôn ở bên bầu bạn với phu nhân, chính ta đã cho phép phu nhân mở tiệm buôn bán.”
Quản sự vội vã cáo lui.
Ta ngước mắt nhìn gương mặt Bùi Ngọc Hành vẫn đang treo nụ cười ấm áp.
“Vừa rồi chàng nói thật không đó?”